Không Thể Thay Thế

Chương 47: Yêu sao? đó là Ô Nhục...

"Tiểu Tịnh..." La Tấn hoảng hốt ôm chầm lấy tiểu Tịnh, vỗ thật nhẹ vào vai cô, làm sao thế này? Tự dưng ôm siết lấy anh?

Tuy rằng không thấy được mặt tiểu Tịnh nhưng La Tấn có thể từ nhịp thở của cô mà biết được cô đang khóc, khóc mà lại cố nén đi tiếng nấc.

"Em không phải Văn Tịnh, không phải đại tiểu thư Văn gia..." Giọng cô thì thào bên tai anh.

"Anh biết, em đã nói qua!"

"Mẹ em bị chính người bà yêu nhất ruồng bỏ. Ông ta có người phụ nữ khác, có đứa con khác…"

La Tấn nghe được sự nấc nghẹn trong từng câu nói của cô, lòng anh cũng se lại.

"Mẹ tự sát chết vì không muốn em bị ông ta uy hϊếp bắt ép, muốn em có cuộc sống tự do của chính mình. Càng là vì... Mẹ không muốn Lại Gả cho Ông ta..." Ninh Tịnh lui người ra nhìn vào mắt anh, môi nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng đuôi mắt lại ướt nhòe.

"Tiểu Tịnh..."La Tấn giật mình ngây người, tâm như vỡ nát, cô nói vậy là ý gì? Môi anh run run lại thốt không nên lời, càng không biết phải nói gì.

"Mẹ em chết vì bị người bà yêu cả một đời cưỡng ép bà phải lấy ông ta, lại dùng em để uy hϊếp bà. Ông ta bất tài đến mức chỉ biết dùng con mình để uy hϊếp vợ mình, rồi lại dùng vợ mình mà ép bức chính con gái của mình, haha…"

"Ông ta yêu Mẹ em, cũng rất thương em..." La Tấn thốt lên nhỏ như muỗi kêu, anh chưa rõ ngọn ngành, nhưng anh biết Cha cô rất thương cô.

Lúc anh mang sính lễ đến cầu hôn cô còn bị Ông làm khó từ chối rất nhiều lần, sau này thì bắt ép anh phải thề rằng cả đời chỉ yêu mỗi mình cô, trân trọng cô.

Cũng vì vậy mà anh đã ỷ y và luôn cho rằng Văn Phu Nhân chính là Mẹ ruột cô mà không phải Mẹ kế.

Vì anh thấy rõ trong đôi mắt Cha cô là tràn đầy tình thương mỗi khi Ông âm thầm nhìn cô, lặng lẽ dõi theo.

Anh vẫn luôn nghĩ Ông là vì sợ bày tỏ trước mặt sẽ khiến cô ỷ thế sinh hư, nên Ông luôn lẳng lặng đứng nơi góc khuất mà nhìn theo.

Hóa ra... mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

"Yêu sao? đó là Ô Nhục..." Ninh Tịnh cười trêu ngươi.

"Không phải..." La Tấn dường như muốn biện minh cho chính mình chứ không phải cho Cha cô, vì anh hiểu cô đang dùng họ để nói về hai người.

Ý của cô rằng... Cô thà chết chứ không muốn... anh không muốn nghĩ tiếp nữa.

Tay xiết chặt lại để giữ bình tĩnh, tâm anh thật đau.

"Một cái bánh khuyết vẫn có thể ăn, một tách trà lưng vẫn có thể uống, nhưng tình yêu thì không thể san sẻ hay chia sớt cùng ai, anh hiểu không? Một tình yêu không trọn vẹn chỉ có thể buông tay…

"Không... không cho em nói nữa... không cho phép em nói!" Anh gào lên, tay ôm ghì lấy cô, để tai cô dựa vào l*иg ngực nơi con tim đang vỗ mạnh như muốn nổ tung của mình.

"Yêu, ai cũng nói được nhưng đều làm không được…"

"Anh làm được! Anh tất cả đều làm được!" Anh sẽ chỉ yêu mỗi mình cô, từ nay về sau chỉ có mình cô mà thôi, anh sẽ làm được.

" Tất cả của anh lại không bao gồm điều em muốn, thứ em muốn, anh lại không làm được!"

"Anh làm được!" La Tấn hét lên, chút bình tĩnh cuối cùng cũng sắp mất đi.

"Hủy bỏ đám cưới! Gϊếŧ đứa bé kia! Anh làm được sao?"

"........." La Tấn gần như chết lặng nhìn nụ cười châm chọc của cô.

"Vậy thì cùng em cao chạy xa bay... Anh làm được không?"

Quả nhiên những thứ cô muốn anh đều không làm được.

Thấy sự ngập ngừng trong mắt anh, cô biết lựa chọn của mình là đúng.

Nơi này không thuộc về cô, anh càng không thuộc về riêng cô…

Đôi mi cô cụp xuống che đi sự đau đớn dâng tràn nơi khóe mắt. Vừa muốn đẩy anh ra lại chợt bị anh giữ lại.

"Cho anh 3 tháng, 3 tháng sau anh sẽ cùng em đi bất cứ nơi nào em muốn! Sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của em!" La Tấn nâng đôi mắt ngấn nước chất chứa đau đớn của cô lên nhìn thẳng vào mắt mình, đưa tay vuốt đi giọt lệ vừa tràn ra khỏi khóe mắt cô.

Ninh Tịnh cười nhạt thay cho câu trả lời.

3 tháng sao? Cô chỉ sợ đứa bé trong bụng cô không trụ nổi đến tháng sau, còn bản thân cô thì có lẽ hai ngày nữa cũng qua không nổi. Trơ mắt ra mà nhìn anh lấy người phụ nữ khác? Sau đó còn vui vẻ nhào đến ôm ấp khi anh trở lại bên mình sao?

Cô vẫn chưa thấp hèn rẻ mạt đến mức đó đâu nhỉ?

"Tiểu Tịnh! Cho anh 3 tháng được không em?" Nhìn vẻ lạnh lùng của cô khiến anh hoảng sợ.

"La Thị không phải một tập đoàn kinh doanh tầm thường. La Thị cũng là bàn đạp, là cái nôi của các mầm mống chính trị gia. Anh phải sắp xếp mọi thứ trước khi rời đi, một khi La Thị đại loạn sẽ dẫn đến những hậu quả không lường trước được…"

"2 ngày..." Anh trách cô không hiểu lý lẽ cũng được, trách cô ngang ngược cũng được, 2 ngày đã là giới hạn của cô.

"Đừng ép anh..." Đừng ép anh phải dùng tới phương pháp tồi tệ nhất để giữ lấy cô, đừng ép anh phải bắt nhốt cô bên cạnh cả đời.

"2 ngày..." Cô chỉ có 2 ngày, thời gian của cô không dài. Anh lo gì chứ? Dù cho anh cùng cô cao chạy xa bay đi nữa thì cũng chỉ 2 tháng là cô lại Trả anh về với vợ con của anh kia mà.

Chẳng qua là… Cô muốn tự nghiệm chứng thứ Tình Yêu mà anh nói nó đáng giá đến mức nào.

Yêu cô đến rời bỏ cả địa vị quyền lực?

Yêu cô đến rời bỏ vợ con?

Yêu cô đến chỉ muốn cùng cô bên nhau cả đời, bạc đầu giai lão?

Dẫu biết rằng tất cả chỉ là ảo mộng của riêng mình.

"Anh..." La Tấn thật sự tức chết với cô mà, chưa kịp nói gì thì bỗng nghe Đoàng…

Tiếng súng chặn ngang lời anh.