"Nhấp có một xíu..." Ninh Tịnh nheo mắt chu môi đưa tay lên ra hiệu một xíu với La Tấn, cơm còn ngậm một họng.
"Một xíu của em là bằng cả nửa chai rượu hả? Lừa gạt anh ngồi chờ ngoài này cho em tắm rửa sửa soạn thật ra là trốn anh uống rượu?" La Tấn giận thật, thật sự giận cô không biết nghĩ cho bản thân. Dạ dày thì không tốt mà cứ uống rượu, uống đến nghiện. Nếu không gặp lại anh, có phải là cô muốn tự hành hạ bản thân mình đến chết không?
"Tấn Tấn..." Ninh Tịnh cạ cạ tóc vào vai vào má anh làm nũng.
"......." Anh không thèm trả lời, nhét tiếp một muỗng cơm vào môi cô, môi anh mím chặt, mặt đỏ bừng vì giận.
"Ông xã...." Ninh Tịnh thò tay sờ sờ vuốt vuốt cổ áo anh, giọng cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhão nhoẹt.
"......." La Tấn cả người lại thổi lửa bừng bừng rồi, rõ ràng biết anh sẽ chết khi cô gọi là ông xã mà, tiểu yêu tinh.
"Ông xã à…"
"Gϊếŧ người mà!" La Tấn rùng mình, da gà da vịt gì nổi dựng hết cả lên, chụp ly nước ép đút cô uống một ngụm.
"Ăn uống kiểu gì mà cứ ngậm một họng là sao hả? Nhai nuốt mau cho anh..." La Tấn véo lấy đôi má phồng lên của cô, thật đáng ghét mà, muốn hôn một cái cho chết luôn a.
"Ông xã.!!!" Giọng Ninh Tịnh thỏ thẻ, ánh mắt ngấn nước nhìn anh.
"Em sao vậy?" Tim anh bỗng dưng hụt mất một nhịp, ánh mắt của cô sao lại đau thương thế này? Anh nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt cô. Đúng, là tuyệt vọng!
"Em phải làm sao?" Cô cất tiếng hỏi anh, nhưng câu hỏi ấy lại như muốn hỏi chính bản thân mình.
Cô phải làm sao?
Cô phải làm thế nào để giữ được anh và con?
Anh đã thuộc về người đàn bà khác, con rồi cũng sẽ rời khỏi cô mà đi. Cô sẽ còn gì? Tương lai cô sẽ ra sao chứ?
Cô còn có tương lai sao? Đứa bé trong bụng cô còn có tương lai sao?
Cho dù con không mắc bệnh, cô có thể bình an sinh con ra thì thế nào? Con của cô rồi sẽ phải sống cuộc đời như cô sao? Sống trong ác mộng.
Có Cha lại không thể gọi, không được cha ôm ấp cưng chìu, lại bị đuổi gϊếŧ chèn ép, thậm chí thuê người cưỡng bức con gái mình.
Sẽ thương yêu cô nhất trên đời sao? Tất cả tài sản sẽ chỉ để cô thừa kế sao? Mẹ cô cũng không sống nổi đến ngày thấy được cảnh đó.
Ngay cả cô có lẽ cũng không kéo dài hơi thở của mình đến khi hưởng thứ tài sản bẩn thỉu của ông ta.
Đàn ông luôn chỉ biết dùng những lời sáo rỗng không đáng tin như thế để lừa gạt phụ nữ.
Nhưng Ông ta sai rồi, Mẹ cô không cần những thứ kia, còn cô lại càng không cần.
Mẹ từng nói với cô, bà có thể sống cực khổ, sống thiếu thốn, kể cả phải bỏ đi biệt xứ mà sống bà vẫn không màng.
Bà lại sợ nhất là cảm giác chung chồng, phải cùng người phụ nữ khác ám hại nhau chỉ vì một người đàn ông, cảm giác ấy thật sự sống không bằng chết, giày vò đến từng tấc của tâm hồn.
Vì yêu nên mới đau, bà yêu ông ta, chưa từng hận ông ta, chưa bao giờ hận.
Nhưng nếu muốn bà quay trở lại với ông, thì thà rằng bà chết đi, để khỏi phải đối mặt với thứ tình yêu không trọn vẹn ấy.
Mẹ cũng không cho cô hận ông ta, không cho phép cô sống trong thù hận, không cho phép cô ganh đua tranh giành, càng không hy vọng cô cùng bất kỳ ai tranh giành tình cảm, sống chung một chồng.
Tình yêu không trọn vẹn, có giành có cướp cũng không phải thuộc về mình.
Chỉ càng khiến bản thân đau đến chết đi sống lại, vạn kiếp bất phục.
Giành lại anh sao? Cô rất muốn!
Muốn... nhưng làm không được!
Cô biết trong lòng anh có cô, ngoài cô ra còn có công ty, địa vị, quyền lực, còn có đứa bé kia và cả người đàn bà kia.
Cô và Mẹ rất giống nhau, thà buông bỏ tất cả cũng không muốn níu lấy thứ tình yêu không trọn vẹn này.
Những ngày này cô quả thật muốn hít thở cũng cảm thấy khó khăn, rất ngột ngạt, nửa đêm thức giấc còn phải giật mình xem giờ, xem xem còn mấy tiếng nữa sẽ đến Ngày thành hôn của Anh.
Cũng muốn xem xem bản thân còn có thể chịu đựng đến mức nào, con tim cứ rỉ máu đau đớn liên hồi, đau đến chỉ muốn ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn, rất muốn nói cho anh biết rằng cô có thai, rất muốn anh vì cô và con mà hủy đi hôn lễ ấy. Rất muốn có được anh, muốn ôm anh ngủ, ngồi trên đùi anh để anh đút cơm và đùa nghịch thế này.
Anh biết cô có thai sẽ phản ứng thế nào? Có phải là vui đến ngốc luôn hay không?
Đáng tiếc lúc Cô có bé cưng vào 9 năm trước anh không biết được, lúc biết thì cũng đã quá muộn rồi.
Còn hiện tại... lần này... có lẽ anh cũng sẽ vĩnh viễn không biết được đâu.
Dù sao bản thân cô không thể sống với anh, thì anh vẫn còn có người đàn bà kia cùng đứa bé ấy không phải sao?
Lúc cô chưa xuất hiện thì họ vốn là một gia đình rồi còn gì? Hiện tại có cô thì họ vẫn là một gia đình.
Chỉ còn hai hôm nữa thôi thì lễ Thành Hôn sẽ được tổ chức, tương lai sau này họ lại cứ là một nhà.
Cô chen chân vào làm gì? Kẻ thứ ba? Hồ ly tinh?
Những ngày này ở công ty nghe người ta nói bóng gió, mắng chửi mình chưa đủ sao?
Hay là nghe nhiều đến mức đầu óc cũng mụ mị chai sần rồi? Mẹ mà biết được có lôi cô ra mà đánh đòn đến mông nở hoa hay không? Đứa con gái duy nhất của mẹ lại hư hỏng đến thế kia cơ mà, đi giật chồng của người ta rồi đấy Mẹ ơi!