Sân thượng chung cư.
La Tấn ngồi cầm ly rượu vang đỏ dưới ánh đèn mờ ảo, lòng lại bồi hồi không yên.
Tiểu Tịnh nói là cô yêu anh! Đến giờ anh cũng không dám tin đây là sự thật.
Anh cứ ngồi cười ngơ ngác như một tên hề, môi không cách nào khép lại được.
Tự dưng cô đòi về nhà làm tiệc tối lãng mạn không chịu ở công ty a.
Mắt La Tấn hướng vào cửa, căn nhà nhỏ bị cô Phong Tỏa hết cửa vào, bảo là để cô Xí Xọn một chút, thật hết biết mà.
Trong khi chờ tiểu Tịnh ra thì La Tấn lại nhìn quanh kiểm duyệt một lần, rượu, thức ăn, hoa...
Haizzz, tiểu Tịnh không cho anh gọi dàn nhạc đến a, còn đòi không gian hai người nữa chứ, ngọt chết anh rồi.
La Tấn đưa tay sờ sờ lên ngón tay áp út của mình, là nhẫn cưới của anh và tiểu Tịnh ngày trước. Lúc cô rời đi anh cũng nổi giận ném đi, nhưng rồi vẫn không buông tay được lại tìm trở về cất vào tủ.
Hôm nay lại có dịp đeo lên nó rồi, cảm giác thật sự rất hạnh phúc.
Cạch…
Cánh cửa nhỏ mở ra, một bóng dáng thướt tha như ẩn như hiện…
Phụt......
La Tấn vừa nhấp ngụm rượu nơi này cũng bị sặc mà phun hết cả ra, mắt trợn trắng mặt đỏ rần, mồ hôi hột vã đầy trán.
Anh đưa tay lau lau miệng và chùi mồ hôi vã ra như tắm, ánh mắt hết nhìn đông lại nhìn tây đầy lo lắng, xem có tên nào lãng vãng gần đây không? Tên nào dám nhòm là anh gϊếŧ người diệt Mắt đấy!
"Em... em... sao lại ăn mặc thế này hả?" La Tấn tay chân run rẩy bước đi vội vàng va vấp lung tung chạy vội đến bên tiểu Tịnh.
Anh cởϊ áσ khoát ra, muốn khoát phần trên thì lại lộ bên phần dưới a.
Hồn vía anh bị lên mây cả rồi, coi có Vợ nhà ai mà ăn khuya dưới ánh trăng ngoài sân thượng chung cư mà ăn bận thế này không cơ chứ?
"Bận nhiều quá dù sao tí nữa cũng bị cởi sạch thôi..." Ninh Tịnh trả lời tỉnh rụi, đôi chân trần nghênh ngang đi ra.
La Tấn chụp lấy eo cô, ôm luôn vào lòng đi đến bên ghế, đặt cô ngồi lên đùi anh.
Tay chân rối rít dùng áo khoác trùm kín cô lại.
Gan thật! Dám chỉ khoác có cái áo sơ mi của anh lên người rồi đi cơi cơi cơi ra ngoài này thế này đây? Thậm chí mấy cái nút bên trên cũng không thèm cài.
La Tấn mặt nhăn mày nhó cắn lưỡi nghiến răng một hồi, quấn cô lại mà ôm vào lòng để cô gác cằm lên vai mình.
"Sao không cài nút áo hả?" Anh vẫn lầm bầm làu bàu.
"Một hồi nữa cũng bị cởi... cài làm..." Cô lại giở cái giọng nũng nịu đến tận xương ấy ra.
"Nín... Em im ngay cho anh, ai dạy em cái kiểu dụ nhân thế này hả? Ai dạy?" La Tấn mồ hôi lại tuôn ra như tắm, tay ôm siết lấy cô, cắn một cái lên gò má ai kia, hôm nay còn chơi cả trò dụ dỗ trêu chọc anh nữa?
"Bẩm sinh a... là bản năng... người ta vốn là thiên tài mị nhân đó na~~~" Cô nhìn anh ánh mắt đầy âu yếm, nhăn mũi chu môi cạ cạ lên má anh, hai tay dang ra ôm choàng lấy cổ, làm cái áo khoác của anh cũng bị tuột ra khỏi vai cô, cái mảng da thịt trắng mịn mơ màng kia lại ẩn hiện đập thẳng vào mắt anh.
"Ực..." Tiếng La Tấn nuốt xuống.
"Ăn tối..." Anh nghiến răng nghiến lợi kéo cô xoay người lại hướng ra bàn cơm, đưa tay giở nắp mấy dĩa thức ăn trên bàn.
La Tấn nín thở, tiểu Tịnh dùng nước hoa kiểu gì mà cứ hút hồn mị nhân thế này cơ chứ?
Hôm nay Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô a! Anh không thể gục, không thể a…
"Đút em... Không ăn thịt không ăn cá, chỉ muốn ăn cơm chiên..." Ninh Tịnh cong môi nũng nịu, ngã nghiêng đầu tựa vào vai La Tấn.
"Em làm thế nào mà một hồi ngay cả ăn cũng không ăn nổi thì làm đi nhé!" La Tấn giọng gầm gừ cảnh cáo cái kẻ tay chân rảnh rỗi cứ sờ sờ vuốt vuốt lên ngực anh thế kia, cái này gọi là muốn anh đút ăn sao hả? Rõ là muốn ăn đòn mà.
"Là cơm tối tình nhân dưới ánh nến nha, em có làm gì không đúng sao?" Cô vẻ mặt thơ ngây vô số tội mở to đôi mắt trong veo, môi mở ra cho anh đút muỗng cơm chiên, phồng mỏ phụng phịu đầy oan ức.
Anh cũng tự đút mình một muỗng rồi cũng cắn răng mà nuốt, còn ăn uống gì cho vô nữa cơ chứ? Đến từ ngữ để nói anh cũng quên sạch rồi a.
Bữa tối tình nhân cái gì? Có tình nhân nào mà ăn tối kiểu này không cơ chứ?
"Em lúc ở bên trong nhà có uống rượu đúng không?" La Tấn nhìn vào đôi mắt ngấn nước có chút mông lung của cô, anh khẳng định cô có hơi rượu mới bạo gan thế này, đút cô thêm muỗng cơm, mày La Tấn nhíu chặt.
"Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không cho em uống rượu nữa!" Ngay cả tiệc lãng mạn thế này anh còn chuẩn bị cam ép cho cô kia mà.
Cô bị nghiện rượu, bác sĩ căn dặn tuyệt đối không cho cô chạm đến thứ thức uống có cồn. Điều trị uống thuốc gần một tháng nay, tay chân cô cũng bớt run rồi, cũng bớt lệ thuộc vào rượu rồi.
Giờ lại lén Anh mà uống lại, thật tức chết anh.