Không Thể Thay Thế

Chương 44: Yêu anh? Bà xã... em yêu anh sao?

"Phì...." La Tấn bật cười ra tiếng, lại đưa tay véo lấy mũi tiểu Tịnh.

"Em ít có tham quá ha! Một nơi mà muốn có tất cả thế kia cơ à? Có luôn voi có cả cá heo, cọp beo báo sư tử gì cũng có cho em ngắm, chịu không?"

"Nơi nào?" Ninh Tịnh nhoẻn miệng cười đưa mắt nhìn sang anh.

"Dubai... cho em nhảy dù từ trên trời xuống luôn chịu không?" La Tấn sủng nịch tươi cười, cúi người xuống hôn lên má cô, vẻ mặt cô cũng bớt tái xanh rồi.

"Anh nhảy với em sao?" Ninh Tịnh cũng bật cười thật tươi, ánh mắt trở nên âu yếm nhìn anh.

"Nhảy! Ôm em cùng nhảy! Anh mơ còn mơ không được ! Hahaha..." La Tấn vui vẻ cũng bật cười theo, cô cười ngọt ngào hạnh phúc thế kia mà.

"Còn có cả nhạc nước lớn nhất hoành tráng nhất thế giới! Anh sẽ đưa em đi xem luôn nhé!"

"Cùng ngắm trăng nơi sa mạc, cùng nghêu ngao hát nơi bờ biển, lên đồi dốc ngắm bình minh, trèo lên mái nhà chờ hoàng hôn buông xuống…" Cô dựa đầu vào vai anh hai mắt cười híp lại.

La Tấn muốn ngất: "Hahah... Bà xã của anh biết chọn địa điểm lãng mạn quá ha! Anh sẽ ở cạnh em đến cùng trời cuối đất! Em muốn ở nơi nào anh sẽ ở nơi đó! Chịu không?" Anh chỉ tưởng tượng thôi đã hạnh phúc đến chết rồi a.

Ninh Tịnh nhổm người dậy kéo ghì lấy La Tấn ôm xuống, hôn nhẹ lên đôi môi cương nghị của anh.

"Uây......" La Tấn sau một lúc bị Cô đè xuống giường mà Cưỡng Hôn thì anh cũng thỏa mãn khi được môi cô buôn tha, ánh mắt khó tin nhìn nhìn nhìn sang cô.

"Là giờ tan tầm nha bà xã! Em đừng làm ẩu nha! Làm ẩu là đêm nay lại ngủ lại nơi này a! Không về nhà nổi đâu đó nha!" La Tấn cực kỳ cực kỳ nghiêm túc và thành khẩn cảnh báo ai kia.

"Em muốn đêm tân hôn ngọt ngào..." Ninh Tịnh mỉm cười lại hôn lướt nhẹ lên môi anh.

"Anh.... chết cho em xem..." La Tấn sau khi bị cô hôn liên tục thì nằm thè lưỡi luôn ra giường mà giả chết. Thật là ngọt đến chết anh rồi.

"Em nói anh nghe không hả?" Ninh Tịnh cạp luôn lên mặt anh bỏ ghét.

"Nghe nghe nghe! Đêm tân hôn ngọt ngào chứ gì? Được được được!" Anh lò mò trong túi tìm tìm móc móc vội cái phone, bấm bấm bấm.

"Mau... dọn cho anh bàn tiệc dưới ánh trăng, cho hai người. Anh muốn đêm tân hôn ngọt ngào với bà xã, dọn ra ngoài ban công phòng nghỉ này... Ư... ứ ư..." La Tấn bị cô dùng tay bụm miệng luôn lại không cho nói tiếp.

"Bớt nhục mặt đi!" Cô nghiến răng nghiến lợi.

La Tấn phì cười kéo tay cô ra, nhổm người kéo cô nằm xuống gác đầu lên tay anh, ôm vào lòng.

"Đùa với em thôi! Chứ chỉ cần anh nói câu đầu là Phi đã hiểu phải làm gì rồi... hahah..." La Tấn cười đểu giả.

"Tên khốn!" Ninh Tịnh vỗ tay lên ngực anh, rồi bỗng dưng lại nhổm người dậy nằm sấp chống hai tay, cạ cằm lên ngực anh.

"Hôm nay em rất vui!" Vui vì cô biết bản thân có đứa bé, là con của anh và cô.

"Không phải vừa rồi còn khóc bù lu bù loa sao hả? Giờ lại bảo là rất vui? Em rõ ràng có bệnh đó bà xã!" La Tấn nhăn mũi nhe răng, thật muốn cắn chết cô, đủ thứ trò để gây sự làm cho anh lo đến lộn hết ruột gan ra rồi.

"Anh thử trãi qua cuộc sống của em xem, xem bản thân có bệnh không?" Cô liếc mắt coi thường, cả ngày bắt cô phải u uất hoài chắc? U uất nữa cô leo ra ban công nhảy xuống luôn cho anh xem, vậy là vừa lòng anh rồi đi? Hừ!

"Em có bệnh!!!" La Tấn gào lên, lại hôn cái Chóc rõ to lên gương mặt không góc chết ấy.

"Ừ thì có bệnh, có bệnh mới gả cho anh, có bệnh mới yêu anh..." Ninh Tịnh liếc mắt coi thường, hai ngón tay xỉa luôn vào mũi anh, bỏ ghét, cứ hôn cô này, hôn cô này…

"Yêu anh? Bà xã... em yêu anh sao? Bà xã yêu anh sao hả?" La Tấn giật mình ngồi luôn dậy, mừng đến tim nhảy luôn ra ngoài rồi, ôm lấy tiểu Tịnh kéo vào lòng.

"Đây mới rõ là có bệnh này..."

Chạch chạch chạch.

Cô vỗ tay liên tục vào cái vẻ mặt ngơ ngáo đáng ghét của ai kia.

"Bà xã bà xã bà xã......" La Tấn la hét kêu gào, ôm siết lấy cô.

"Dạ nào... mau dạ nào... Anh gọi sao không dạ hả? Sao không dạ?" La Tấn hai tay chà chà vò vò lấy mặt cô.

"..................." Hết thuốc rồi! Cô mặc kệ anh đấy, cô mặc kệ đấy, phủi phủi tay anh ra, quay người ngã ngồi vào vai anh.

La Tấn ngồi ôm cô từ phía sau, miệng cười ngoác đến mang tai, cúi đầu ngửi lấy mùi hương thơm mát nơi tóc, cằm gác lên cái trán cao cao choảnh chọe ấy.

"Bà xã... Anh cũng yêu em..."

Hai người đưa mắt hướng ra ban công, nơi ánh hoàng hôn dần dần hạ xuống.

La Tấn lẳng lặng mà ôm cô ngắm ánh chiều tà dần tan nơi phía xa chân trời.