Không Thể Thay Thế

Chương 43: Sẽ không còn có sau này

"Rời khỏi nơi này! Mau rời khỏi nơi này!" Ninh Tịnh khóc nấc lên, ôm lấy vai anh, khóc như một đứa trẻ thật sự gặp phải mụ phù thủy trong cổ tích.

"Anh sẽ gϊếŧ sạch bọn họ thay em chịu không? Hay em muốn để bọn họ sống không bằng chết? Anh giúp em nhé! Tiểu Tịnh ngoan! Không sợ nữa!" La Tấn có cảm giác như đang dỗ dành một đứa trẻ, dỗ dành bé con 3 tuổi năm ấy.

Cô hoảng hốt sợ hãi đến mất sạch suy nghĩ, phản ứng hoàn toàn như một đứa trẻ. Cuối cùng bọn họ đã làm gì tiểu Tịnh của anh cơ chứ? Lại khiến cô thống khổ hoảng sợ đến mức này? Là nỗi ám ảnh đến từ tận sâu thẳm trong linh hồn.

"Mẹ chết rồi! Bọn họ hại chết Mẹ rồi! Chết mất rồi!" Tiếng nấc của cô càng lớn, càng khiến lòng anh đau buốt.

"Có anh ở đây, sau này chuyện gì cũng phải nói hết với anh! Được không? Anh bảo vệ em.!" La Tấn hôn khẽ lên trán tiểu Tịnh.

Một lúc lâu sau, La Tấn cảm thấy tiểu Tịnh dần dần cũng bình tĩnh lại, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Đàn ông thay lòng thua cả cầm thú! Không đáng tin!" Ninh tịnh bỗng dưng lại gào lên mà đạp thẳng vào Chỗ Hiểm của La Tấn.

"A................." Tiếng thét thảm thiết của chàng Chủ Tịch, gập người nằm dưới sofa mà gặm nhấm cơn đau.

Ninh Tịnh tỉnh rụi chùi chùi quệt quệt lau lau hết nước mắt lấm lem trên mặt, đi luôn ra cửa về hướng phòng photo làm tạp vụ miễn phí tiếp, lãnh lương một đằng toàn đi làm free cho một nẻo, cũng chỉ vì chán ghét nhòm thấy cái mặt nịnh hót giả dối khó ưa đến buồn nôn của cái tên kia.

Nhìn đến đã muốn nôn rồi…

Nghĩ đến đã muốn nôn rồi…

"Ưʍ...." Ninh Tịnh đang đi nơi hành lang, một cơn buồn nôn chạy dọc sống lưng lên đến cổ họng khiến cô khó chịu, nâng tay che lại môi mình, chân vội vã chạy hướng wc của tầng lầu mà xông vào.

"Ưʍ....." Âm thanh nôn khan khó chịu vang lên nơi bồn rửa mặt, Ninh Tịnh nôn sống nôn chết đến cả người mệt lã, muốn nằm bệt luôn xuống bồn rửa mặt.

Nhưng cô chỉ toàn nôn khan chỉ có chút nước chua mà thôi, lần này không có chút máu nào kèm theo.

Ninh Tịnh khó chịu muốn chết, súc miệng sơ bằng nước rồi ngẩng người dậy, leo luôn lên thành bồn đá mà ngồi thở.

Một cô gái bước bên trong ngăn vệ sinh đi ra, lướt ngang qua Ninh Tịnh, bỏ lại một câu.

"Biết rõ Chủ Tịch sắp Thành Hôn rồi vẫn cố làm loạn! Lại một đứa bé vô tội bị Mẹ nó lợi dụng, muốn ép Chủ Tịch hủy hôn sao?" Cô gái liếc mắt nhìn lên bụng Ninh Tịnh với ánh mắt đầy khinh thường, bỏ đi luôn ra ngoài.

Ninh Tịnh thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cô ta, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn mất đi tiêu cự. Đôi mắt mông lung mờ hơi nước ướt nhòe, môi cắn lại đến trắng dã.

Bóng dáng cao ráo kia lại xuất hiện ngay cửa, mày La Tấn nhíu chặt, bước nhanh đến ẵm cô lên ôm vội ra ngoài.

"Nghe người ta nói em ở mãi trong wc không chịu ra ngoài, lại làm sao vậy hả? Không cho phép khóc nữa có biết hay không?" Ninh Tịnh bế vội cô về phòng, anh vừa rồi là tự ý xông thẳng vào Wc nữ a.

Đặt Ninh Tịnh xuống giường phòng nghỉ, tháo giày ra cho cô nằm ngay ngắn.

"Mệt thì ngủ đi! Em hết chỗ khóc rồi sao lại trốn vào Wc khóc cơ chứ? Không sợ Văn Gia nữa! Có anh chống cho em!" Cô làm gì đến nổi mặt mày tái xanh thế này cơ chứ?

"Em nên cười hay nên khóc đây?" Giọng Ninh Tịnh thều thào nhìn sang vẻ mặt lo âu của anh.

"Chuyện gì mà cười với khóc? Từ nay không cho phép khóc! Chỉ được cười với anh mà thôi! Ủy khuất gì thì nói ra hết với anh, được không?"

"Nói ra chỉ khiến anh thêm đau lòng!" Ninh Tịnh nhếch môi cười khẽ, tay nắm lấy tay anh.

"Biết sợ anh đau lòng rồi sao? Biết thương anh rồi sao?" La Tấn véo lấy mũi cô, chịu cười với anh rồi, dạy vợ thiệt là khổ mà.

"Nếu như... trước kia, em không sinh non mà là chết theo con. Anh có hận em không…"

La Tấn lại đứng hình, nụ cười dừng hẳn trên môi, mặt lại muốn nổi gân xanh.

"Lại muốn thử sức chịu đựng của anh à?" Anh đúng tức chết với cô mà, đến làm oan gia đòi nợ anh sao?

"Không nói chuyện cũ nữa,! Em và con, ai chết anh cũng không muốn!"

"Em muốn đi du lịch…"

"Tiểu Tịnh! Hiện tại chúng ta chưa đi được! Sau này anh đưa em đi được không?"

Anh vừa ra lệnh Phi đánh sâu vào bộ máy tổ chức của Văn Gia để tìm lấy tư liệu mật, e là thời gian tới sẽ không yên ổn, vì hiện tại anh cảm giác được ngay cả Kiều Gia cũng tham gia vào trận đấu ngầm này rồi.

"Sau này... sau này sẽ không đi nữa..." Sau này cô không đi được nữa rồi đi, giọng cô thỏ thẻ như có như không.

"Anh nói rồi! Không cho em buồn! Em muốn đi đâu? Anh sắp xếp thời gian đưa em đi vài hôm được không?" Hôm nay bày đặt làm nũng đòi đi chơi với anh nữa.

"Một nơi có Biển, có trời, có trăng có sao, có sa mạc lại có sông ngòi... Em muốn được ngắm tất cả..." Có anh có cô và có con của bọn họ... Trước khi chấm hết, trước khi đứa con bé bỏng này lại rời cô mà đi.

Có lẽ... lần này cô sẽ không để con rời khỏi cô nữa.

Cô cũng nên ra đi thôi! Một tình yêu không trọn vẹn cô cũng không muốn níu kéo.

Cô không muốn sống một cuộc sống Mẹ cô từng trải qua. Chỉ mới thế này thôi đã khiến cô thở không nổi rồi.

Dù anh có yêu cô thêm nữa thì sao chứ? Yêu rồi cũng sẽ nhạt đi.

Người đàn bà kia mãi mãi ở nơi này diễu võ dương oai, Văn Nhã Kỳ cũng sẽ không bao giờ chịu buông tay.

Cô rất muốn chống đối, rất muốn đánh trả lại bọn họ. Nhưng bản thân cô không có gì cả, người đàn ông của cô cũng chính là chồng của cô ta, muốn cô đánh trả thế nào đây?

Muốn cô lấy tự tin từ đâu ra đây? Cô đánh bậy đánh bạ lại trúng đứa bé của cô ta, trúng con của anh, biết đâu anh lại quay sang gϊếŧ cô mất?

Một chút tự tin cô cũng mất sạch rồi! Cô cảm giác mình chẳng còn gì nơi thế giới này.

Con mình còn không giữ nổi, cô lại muốn níu kéo thêm thứ gì nữa đây?