Không Thể Thay Thế

Chương 42: Đừng sợ! Có anh đây!

Cộc cộc…

"Thưa Chủ Tịch, Phu Nhân Văn Gia đến thăm!" Giọng thư ký vừa vang bên cửa, thì cánh cửa cũng đã bị mở tung. Thư ký cũng chỉ có thể lắc đầu, đám người họ Văn thật sự đã xem nơi đây là địa bàn rồi.

Một vị phu nhân trung niên phục sức sang trọng, vẻ mặt cao cao tại thượng bước vào, theo sau là Văn Nhã Kỳ cùng vài vệ sĩ hộ tống bọn họ.

La Tấn nhíu mày khó chịu, hiện tại đã tự tiện xông vào luôn rồi?

"Gọi Phi, từ nay thông báo bảo vệ, bất kỳ ai không có lệnh không được tự tiện ra vào!"

Cho dù hiện tại Phi vẫn chưa lần ra tất cả manh mối vì người của Văn Gia tìm mọi cách che giấu, nhưng cũng sớm thôi, vì Phi đã tìm được vài manh mối trọng yếu để tiếp tục tra ra mọi chuyện.

Hiện nay La Tấn chưa thể đả thảo kinh xà xé rách mặt với bọn họ, nhưng cũng là một ngày không xa mà thôi. Dám động vào tiểu Tịnh của anh? Là ông trời anh cũng sẽ trở mặt thành thù.

"Ba ngày sau đã là hôn lễ, tiểu Tấn còn ở nơi này chơi đùa sao? Con còn chưa sắp xếp người đón tiểu Kỳ về biệt thự La Gia nữa! Con trai cũng sắp ra đời rồi, con muốn vợ và con của mình ăn nhờ ở đậu bên nhà Ngoại hoài sao nha?" Giọng nói thì cực kỳ từ ái dịu hiền, nhưng từ ngữ lại cực kỳ sắc bén.

"Mai con sẽ cho người đưa Nhã Kỳ đến biệt việm ngoại ô dưỡng thai, làm phiền nhạc mẫu rồi!" La Tấn cất giọng lạnh nhạt, xưa nay anh đối với bất kỳ ai cũng đều như vậy.

Anh có thể nhún nhường Văn Gia, chấp thuận yêu cầu của họ, nhưng anh chưa bao giờ mềm yếu hay yếu thế trước họ.

Ninh Tịnh muốn đi vào trong phòng nghỉ, lại bị La Tấn ôm eo giữ lại.

"Không sợ..." La Tấn vén lên mớ tóc đẫm mồ hôi dính trên vầng trán cô. Anh hiểu, cô sợ hãi người cô bị bắt ép uy hϊếp gọi là Mẹ đang đứng ngay cửa kia.

Cũng không chờ La Tấn mời, Bà ta và Nhã Kỳ tự ý đi đến bên sofa đối diện hai người mà ngồi.

"Còn dám vác mặt về sao?" Giọng nói có vẻ là hờn giận giữa mẹ và con gái, nhưng ai biết được ám chỉ ẩn chứa trong câu nói ấy là gì?

"Không Sợ..." La Tấn nắm nhẹ eo cô như an ủi, lại kề môi sát tai cô thỏ thẻ.

"Em cứ chống đối, thỏa sức chống đối, có Anh đây! Đừng sợ hãi!"

"Tiểu Tấn! Có thể cho tiểu Kỳ chút mặt mũi không? Vì sao trước mặt Vợ mình, con lại ôm ấp người phụ nữ khác?" Bà nhìn vào người con gái được anh ôm giữ lấy eo kia, thật sự yêu nghiệt, càng lớn càng giống ả đàn bà kia.

Càng nhìn càng ngứa mắt, đám người vô dụng kia thế mà không thủ tiêu được con ranh này? Lại dám báo cáo với bà là đã hoàn thành? Khốn kiếp! Hèn gì sau đó liên lạc mãi không thấy bọn khốn ấy đâu.

"Nhạc Mẫu, ngài cũng biết người tiểu Tấn ôm trong lòng là ai mà! Con gái lớn của ngài nha! Bà xã của con!" La Tấn vuốt nhẹ má tiểu Tịnh, anh lại hôn khẽ lên.

Ninh Tịnh giật thót, quay người sang nhìn La Tấn. Anh thiệt là Bạo! Cô mở lớn mắt nhìn anh lơm lơm.

"Rước tiểu Kỳ về biệt thự La Gia, con vì sao lại để vợ con mình ở tận ngoại ô?" Bà nói chuyện luôn luôn chậm rãi nhẹ nhàng như thế, không chút lớn giọng, không chút xung động.

"Nhạc Mẫu! Ngài lại quên rồi, La Gia là Nhà của con gái lớn của ngài nha! Nơi ấy hoàn toàn là treo hình cưới của con và tiểu Tịnh. Làm sao lại ủy khuất mà để Nhã Kỳ ở đó? Ngày ngày sống không qua nha!" La Tấn cũng rất có tình có lý giải thích.

"Vả lại, Nữ Chủ Nhân của La Gia cũng trở về ở rồi! Cho dù Nhã Kỳ không ngại, con vẫn là sợ bà xã của con cảm thấy khó chịu! Tiểu Tịnh mà khó chịu thì con lại phải chịu nhịn đói đó Nhạc Mẫu à! Ngài cũng quá rành tính khí khó chìu của đứa con gái lớn ngang ngược của ngài rồi đi?" La Tấn dứt câu lại quay sang hôn lên má Ninh Tịnh một cái.

Ninh Tịnh lại... run người mà chịu trận.

Chuyện gì xảy ra thế này? Anh đang nói cái quỷ gì thế chứ?

Không phải anh sắp cưới Văn Nhã Kỳ sao? Còn dám lớn tiếng mở miệng đường đường chính chính lôi Nữ Chủ Nhân La Gia là Cô vào nữa? Quá mức là dọa người rồi!

"Tiểu Tấn! Con phải biết chừng mực!" Bà gằn giọng với anh rồi, Nhã Kỳ cũng đưa tay níu níu lấy vạt áo bà, mặt đẫm nước mắt khóc thút thít.

"Mình về trước thôi Mẹ! Hãy để Tấn ca tự do làm theo ý anh ấy đi Mẹ!"

"Theo ý nó? Trước đây muốn loạn thế nào Mẹ không cần biết! Giờ đã sắp kết hôn với con rồi! Đàn ông đã có gia đình, làm Cha thì phải biết có trách nhiệm! Không thể tùy tiện như trước!"

"Phu Nhân!" La Tấn nhấn giọng.

"Nếu Ngài muốn dạy dỗ con gái hay con rể gì đó, về Văn Gia mà dạy! Nơi này là La Thị, là tập đoàn Tài Chính lớn nhất Châu Á, không đến phiên người của Văn Gia ở nơi này hồ nháo!"

"La Tấn..." Bà cũng giật mình, La Tấn trước nay cho dù có lạnh nhạt cũng chưa từng có khả năng lật mặt đuổi người kiểu này. Ít ra là hầu như những việc Văn Gia nhờ vả thì anh đều chìa tay giúp đỡ. Lần này gọi bà là Phu Nhân không phải gọi là Nhạc Mẫu nữa. Rõ ràng là anh đang chứng tỏ lập trường của bản thân với bà.

Đúng, Chủ Tịch La Thị, ngọn núi quá lớn, hiện tại bà phải cúi đầu tránh đi. Nhưng sau này... hãy chờ ngày ấy đi.

"Tiểu Tịnh! Mẹ sẽ đến thăm con sau!" Bà hạ giọng, vẻ mặt cũng Bớt cao cao tại thượng, nắm lấy tay Nhã Kỳ đứng dậy quay lưng cáo từ.

"Tiểu Tịnh! Hôm nào Mẹ mời con về Văn Gia một chuyến!" Giọng không chút âm sắc, lại toàn mang đao thương đâm người thấy máu.

Tay Ninh Tịnh nắm chặt, thân hình lại run lên. Chờ bóng dáng bà ta khuất sau cánh cửa, nước mắt bỗng dưng trào ra.

La Tấn hoảng hốt, rút khăn lau lấy nước mắt của cô, liền ôm lấy dỗ dành.

"Không khóc, không sợ! Anh biết rồi, không sợ! Bà ta không phải Mẹ em đúng không? Không phải Mẹ em! Tiểu Tịnh ngoan... có anh rồi!!!"