"Mau... đọc cho anh, dòng viết về cái thứ thuốc Giải Mê Trai của em nó thế nào..." La Tấn nói mà y như rít gào.
"Dòng này à?" Ninh Tịnh chỉ chỉ trỏ trỏ nghiệm nghiệm, lại liếc liếc mắt nhìn xem phản ứng của anh.
"Hoàn toàn bình thường! Không có phản ứng phụ, uống vào còn có vitamin rất tốt cho sức khỏe..." Cô đọc ra rất rõ ràng rành mạch, không bị vấp chữ nào, còn ngẩng mặt nhìn sang anh cười thật tươi lấy lòng lấy lòng.
"Bị thuốc đó làm lú lẫn luôn rồi có phải hay không? Đến chữ cũng đọc không hiểu? Rõ ràng ghi là thuốc Không Nguồn Gốc, do tư nhân bào chế, thành phần độc hại, sử dụng nhiều sẽ gây hại đến tử ©υиɠ, vô sinh!" La Tấn cắn răng cũng sắp phải cắn luôn lưỡi rồi, thế này mà còn dám giấu anh? Còn có cái gan đánh tráo bảng kiểm nghiệm giả vào? Gan cô đúng đủ lớn mà.
"Không phải nó ghi rất công hiệu hay sao? Giải Mê Trai rất tốt đó nha..." Cô không phục, chỉ chỉ tay cho anh xem cái dòng khen ngợi kia.
"Em giỏi..." La Tấn hít sâu vào hít sâu vào, còn giữ hơi mà xử tội cô sau, bình tĩnh a.
"Đọc dòng thuốc ngừa thai cấp tốc của em, cái vỉ thuốc khốn nạn đó ấy!"
"Hey... thuốc gì của người ta mà gọi là khốn nạn hả?" Vừa vừa phải phải thôi chứ? Ninh Tịnh cong môi bất phục.
"Chỉ có gây rối loạn chu kỳ hàng tháng, phản ứng phụ dễ gây sinh non... Thì làm sao hả?" Dù sao cô cũng không có ý định sinh con sinh cái gì, ba cái này liên quan gì cô cơ chứ?
"Văn.... tiểu.... Tịnh..." La Tấn thật muốn nhào đến bóp chết cô.
"Tôi tên Ninh Tịnh! Nói cả ngàn lần rồ!!!" Cô đổ quạu luôn rồi.
"Được được.... Ninh Tịnh…!" La Tấn nhẹ giọng lại, gọi bậy tên cô là anh sai.
"Cả đống thuốc của em toàn là đồ trôi nổi độc hại, em uống bậy uống bạ thế kia à?"
"Nghèo thì sống theo nghèo a, dù sao đều rất hiệu nghiệm, uống vô sẽ hết bệnh ngay, còn đòi hỏi gì nữa hả?" Ninh Tịnh gào luôn với anh.
"Còn vô sinh, đẻ non thì sao hả? Em muốn gϊếŧ con anh tiếp sao?" La Tấn thật muốn nhảy dựng lên mà kêu trời, xong đè cô xuống mà đánh đòn một chập.
"Sinh con cái đầu anh ấy! Anh cái móng chân cũng không phải! Lấy gì sinh con cho anh hả? Cả đời này tôi cũng không sinh!" Ninh Tịnh đứng bật dậy gào lên chung với anh luôn rồi.
"Em... em..." La Tấn tức đến cả gương mặt đỏ lên, nói không ra lời.
"Em cái gì mà em? Hôm nọ chính anh đồng ý cho tôi uống thuốc ngừa thai rồi đó thôi? Định lật lọng đúng không? Muốn lật lọng đúng không?" Ninh Tịnh móc móc luôn lọ thuốc bỏ trong túi xách vứt trước mặt cho anh xem.
Là anh mua cho cô đó.
"Ờ... thì ngừa..." La Tấn nhìn thấy lọ thuốc cô vừa vứt ra, bao nhiêu cơn giận của anh điều bay biến sạch, lòng run run lên có chút chột dạ, liếc liếc mắt nhòm lọ thuốc đó một chút, lại ngó đi.
Sau này tiểu Tịnh biết là đồ Giả sẽ không gϊếŧ chết anh đâu nhỡ? Sẽ không nỡ ra tay đâu nhỡ?
La Tấn bỗng nhiên bật cười, giả lả giả lả nhào đến ôm lấy cô mà hôn lên má.
"Sau này không mua mấy thứ thuốc dzỏm kia uống nữa nhé em! Thuốc của anh mua mới được uống! Biết không!" La Tấn vuốt nhẹ sống mũi thanh tú của cô mà nựng một cái.
Ninh Tịnh chợt lạnh cả sống lưng, tên này dạo này có bệnh nè nha, lâu lâu đang gây nhau cái là đổi tông chuyển sang ngọt ngào đường mật phát buồn nôn luôn a. Không thể tin tưởng mà.
"Thuốc giải Mê Trai mới uống có hai lần thôi! Còn thuốc ngừa thai vừa tháo ra hai viên đã bị tên khốn kiếp nào đó hất văng rồi! Chưa kịp uống viên nào đã uổng tiền tốn công rồi!" Cô cũng không muốn anh lo lắng về mấy thứ tạp nham này, thuốc cô uống nhiều nhất chỉ có thuốc đau dạ dày mà thôi, phản ứng phụ cũng không có, chỉ là nó chỉ giảm đau được ngay nhưng không trị được dứt bệnh.
"Thật à?" La Tấn hai mắt sáng rỡ, cả người hưng phấn còn hơn trúng độc đắc, ôm siết lấy cô mà hôn liên tục lên má.
"Hey... Có bệnh đúng không? Thì bị bọn háo sắc kia bỏ thuốc nên phải uống thuốc giải mà thôi, không uống cho chết luôn hay sao? Làm cái gì vậy hả? Làm cái gì?" Cô bị hắn hôn hít đến choáng váng rồi.
"Hahaha..." Anh cười như được mùa, hai mắt cũng không thấy đâu rồi. Cười đến híp cả mắt.
"Em không có ngủ với cái đám háo sắc kia đúng không... đúng không?!" Cô không dùng tới thuốc ngừa nga... hắc hắc hắc.
"Có bệnh à mà đòi ngủ với đám kia hả? Tôi thà chết vì nghèo cũng không muốn chết vì bệnh a... buông... tên này..." Cứ đè cô ra mà hôn đến thở không nổi rồi, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa phòng làm việc thế này.
"Không có thì tốt không có thì tốt nha!" Anh cắn luôn lên gò má đáng yêu toàn thịt là thịt của cô.
"A..... La Tấn... tên biếи ŧɦái! Điên rồi đúng không?!" Ninh Tịnh nổi quạu tát Chạch Chạch Chạch... vào mặt anh, thế mà hắn ta còn không chịu buông cô ra.
La Tấn ôm chầm lấy Ninh Tịnh, tay vuốt lưng cô, cằm gác lên bờ vai thoang thoảng mùi thơm ấy.
Dù biết rằng cô chạy theo tên kia, chắc chắn cũng có ngủ với tên ấy, nhưng dù sao cô không để bọn háo sắc kia chạm vào thân thể là được... Anh... thật là hạnh phúc đến phát cuồng rồi nha.