Một lúc sau, La Tấn dang tay ẵm Ninh Tịnh vào trong.
Đặt cô ngồi trên giường, La Tấn ngồi một chân dưới sàn, nhìn cô chăm chăm.
"Trả anh giấy tờ xét nghiệm của viện nghiên cứu về đống thuốc ngày xưa em mang theo trong túi xách!" Là câu ra lệnh, mắt nhìn cô chăm chăm.
Mày Ninh Tịnh nhíu nhíu giật giật, rồi lại giãn ra, nở một nụ cười thật tươi với anh, cúi người hôn lên má anh một cái Chóc rõ to, giả lả giả lả, đánh trống lảng đứng dậy phủi váy phủi áo, đi luôn ra hướng cửa.
"Em ra xem phòng photo có ai cần sai vặt hay gì không nhé! Anh làm việc vui vẻ!" Ninh Tịnh bỏ đi luôn một nước.
La Tấn sau khi trúng mê hồn trận của cô đã bị đứng hình một lúc, lúc nhớ ra thì cô đã đi sắp ra luôn khỏi phòng làm việc rồi.
"Em đứng lại!" La Tấn gào lên chạy đến.
Ninh Tịnh giật thót đâm đầu mà chạy ra, tung cửa co chân mà chạy, đám thư ký bên ngoài bị cô làm giật thót, rồi cũng quay đi làm việc tiếp, gặp hoài, quen mắt rồi oa.
La Tấn chạy luôn ra cửa đuổi theo Ninh Tịnh.
"Chào mọi người, nhân viên tạp vụ đến rồi đây..." Ninh Tịnh vào được phòng photo rồi mừng húm, chạy đến đứng bên máy photo sắp xếp lại mớ văn kiện đang được in ra.
"Em giúp Chị xếp chúng vào bìa hồ sơ của Phòng Kế Hoạch rồi đem sang đó nhé! Còn 2 cái USB trên đó nữa, em photo chúng ra rồi đưa đi...." Chưa kịp giao hàng cho cô xong thì đã thấy bộ mặt lầm lầm lì lì của vị Chủ Tịch quyền cao chức trọng kia xuất hiện nơi cửa, hoảng vía há họng nói không nên lời.
Mấy nhân viên nơi ấy thấy cánh cửa bị bật tung cũng đứng hình nhìn sang, mắt mở to trăn trối…
"Dám lừa cả anh? Còn dám bỏ chạy? Gan em to bằng trời rồi!" Tiếng ai kia gầm gừ, bước từng bước chậm rãi nhẹ nhàng, mà vào mắt cô thì từng bước chân của anh như quả tạ nặng ngàn cân. Anh bước một bước là ngực cô vỗ cái đùng cái đùng.
"A..... cứu...." Kêu cứu không hiệu lực, vì nhìn sang ai nấy điều lập tức hoàn hồn Giả Lơ, ai vào việc nấy, mắt điếc tai ngơ hết rồi.
"Đám khốn kiếp các người! Là ai mỗi ngày rảnh rỗi sang giúp các người hả?" Ninh Tịnh kêu gào chửi rủa.
Đã bị ai kia xách một tay ngang eo mà túm về.
Bước chân vẫn vô cùng chậm rãi lịch lãm như thế, chẳng qua là đi đến đâu người mất sạch hết mặt mũi là cô a.
"La Tấn! Khốn kiếp! Thả em xuống em tự đi.!" Cô giãy lên đành đạch.
"Miễn bàn, dám làm dám chịu!" La Tấn bước vào văn phòng, đặt cô ngồi xuống sofa.
"Thiệt ra là hôm đó em vô tình đi vệ sinh mà giấy lại hết rồi, nên mới dùng tờ giấy đó xử lý việc riêng tư thôi a..." Ninh Tịnh rất là đường đường chính chính tìm lý do hủy thi diệt tích tờ giấy kia.
"Thật ra bà xã nhà anh muốn dùng cả cái công ty này Xử Lý Riêng Tư thì anh cũng không chấp!" La Tấn cười ngọt ngào mà ánh mắt đầy nham hiểm nhìn cô.
"Nhưng dám tự ý giấu đi giấy tờ kết quả xét nghiệm? Em biết tội gì hay không hả? Chính là có tật giật mình!"
"Khổ cái tâm! Không phải là người ta đã gõ lại tờ giấy khác giống vậy trả anh rồi hay sao?" Cô rất là có tình có lý.
"Em tốt bụng quá há..." La Tấn nghiến răng nghiến lợi.
"Giấy kiểm nghiệm toàn báo tình trạng xấu đến tệ hại, em gõ lại thành ra bình thường không có phản ứng phụ, em tốt bụng quá hả?" La Tấn vứt tiếp bìa hồ sơ mới đến trước bàn cho cô.
Ninh Tịnh nghiến răng nghiến lợi, rủa xả 18 đời cái tên nào dám làm lộ kế hoạch của cô.
Hôm đó rõ ràng là cô rất may mắn nha, anh đang họp, cô ngồi trong phòng nghỉ, đi ra thấy thư ký đặt bìa hồ sơ lên bàn, ngứa ngáy tay chân thế nào cô lại lôi ra đọc.
Lại thấy đó chính là kiểm tra về mớ thuốc Chợ Trời của mình, cả kiểm nghiệm về lọ thuốc giải xuân dược kia, đều báo là kết quả tệ hại a.
Vì tương lai sau này không bị kẻ kia mắng chửi, cô đã làm liều ngồi gõ ra một bản mới, rồi đi phòng photo in ra, đem vào thay mận đổi đào a.
Mà mắc gì sao tự nhiên giờ anh lại biết được cơ chứ? Hôm nọ lúc anh đọc còn thở ra nhẹ nhõm, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ cơ mà?
Là ai? Ai dám làm lộ chuyện của cô a... Cô hận mà…