Không Thể Thay Thế

Chương 39: Chỉ trách gặp nhau không đúng thời điểm

"Á........" Tiếng thét thất thanh vang lên, hơi nước nơi khóe mắt Ninh Tịnh lại muốn trào ra, chưa kịp la mắng lại bị môi anh cướp hết hơi thở, đánh chiếm từng giác quan mẫn cảm nhất của cơ thể.

"Đáng tội em!" La Tấn buông ra cho tiểu Tịnh thở một lúc, cô vừa thở xong, chưa kịp nhép môi la hét lại bị anh nuốt trọn tất cả âm thanh.

"Ưʍ... ư.... A…"

"Một tháng...khỏi bước chân....xuống giường!" La Tấn tuyên án tử luôn cho cô, tấn công vũ bão đến khi cô chẳng còn hơi sức để chống cự.

"Hu... đau... A..." Ninh Tịnh muốn chửi muốn mắng muốn phản kháng, nhưng quả thật anh không cho cô cơ hội phản công.

"Anh tháo dây ra rồi! Còn đau... cái gì hả?" La Tấn hôn nhẹ lên vành tai cô, lúc nãy quấn chặt quá, cả người đều là lằn dây, đáng tội! Nếu không quấn chặt nhỡ lúc ôm cô nhảy xuống bị hụt chân hụt cẳng gì thì làm sao?

"Chậm... A...." Ninh Tịnh nhịn không nổi mà đánh đập anh ầm ầm, mà tên này mình đồng da thép hay sao ấy, không biết đau huhu... Tháo cái đầu nhà hắn, rõ ràng vẫn còn cột tay trái của cô lên thành giường a.

"Đáng tội em.!" La Tấn người vã đầy mồ hôi, chiến đấu không ngừng nghỉ.

"Huhu..." Cô kêu khóc muốn khản cổ, nằm nơi phòng lạnh mà người ướt đẫm mồ hôi, nước mắt nén không được đượm đầy khóe mắt.

"Yêu em như vậy... lại muốn... bỏ anh?" La Tấn ấn mạnh thân hình nặng nề xuống, dùng hết lực tiến công.

".............." Ninh Tịnh đau đến miệng mở lớn, cuộn người ôm lấy anh, thốt không lên được tiếng nào, đầu chỉ biết lắc liên tục hoảng loạn.

"Không đi nữa... đúng không?" La Tấn nghiến răng nghiến lợi, cắn phập luôn vào cổ cô.

"Á.........." Ninh Tịnh thét lên muốn rung trời.

"Không đi! Không nữa... huhu... Không..." Đầu cô lại lắc mạnh, dụi luôn vào vai anh, hơi thở ngắt quãng, cả thân hình rung mạnh theo từng nhịp thở của anh.

"Thật sảng khoái!" La Tấn vẫn chưa chịu dừng.

"Hừ… Cho khỏi xuống giường!" Anh gầm thét vào tai cô, cả người càng ôm siết lấy cô hơn.

Nỗi nhớ của anh! Tình yêu của anh! Sao cô cứ muốn giày vò anh mãi thế này?

Anh không muốn rời xa cô, nghĩ đến thôi đã cảm thấy lòng đau muốn vỡ vụn rồi.

Mà cô cứ nhắc đi nhắc lại, cứ muốn bỏ anh mà đi. Còn đòi gả cho tên đàn ông khác? Anh sẽ gϊếŧ chết cô mất.

"Em mà dám gả cho ai... dám theo tên nào lần nữa... Anh sẽ ôm em cùng chết... Ôm Em Cùng Chết!!!" La Tấn lại gào lên, môi lại chiếm lấy làn môi đỏ mọng thơm hương cherry chín đỏ mọng nước quyến rũ.

Quấn chặt lấy tiểu Tịnh, không cho cô thở, càng không để cô rời xa anh...

Chết cũng phải chôn cùng một mộ... Cô đừng mong rời đi.

Từ hôm ấy trở đi, Ninh Tịnh không còn muốn gây với anh nữa, mà dù có muốn gây thì quả thật anh cũng khiến cô chẳng còn hơi sức để mà gây.

Ngày ngày chậm rãi trôi qua như thế, Ninh Tịnh vẫn nói vẫn cười, vẫn làm mọi chuyện cần làm, đi viện Lão Viên, đi thăm Má lớn, cười đùa cùng tiểu Vân... mọi thứ đều như rất là bình thường.

Nhưng ai biết được bên trong sự bình lặng đến lạ thường ấy chính là chuyện gì đâu?

Sau khi hoàn thành cuộc họp, La Tấn chậm rãi bước về phòng nghỉ.

Mới giữa trưa mà cô đã nằm lười trên giường thòng một chân tòng teng xuống sàn rồi, ánh mắt xa xăm hướng lên trần nhà.

"Em sao vậy? Mệt chỗ nào sao?" La Tấn biết dạo này trong lòng cô rất khó chịu, nhất là ngày Thành Hôn của anh ngày một gần, chỉ còn không đến ba ngày nữa thôi, có lẽ vì vậy tiểu Tịnh ngày càng lạnh nhạt với anh, tuy không xa lánh và bài xích như trước, nhưng rất lãnh đạm, nụ cười không bao giờ mang theo hạnh phúc và ngọt ngào.

Nghe thấy tiếng La Tấn, mắt cô lại khẽ khép lại vờ ngủ.

La Tấn bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống mép giường vuốt nhẹ mái tóc xõa dài của cô, cúi người hôn lên cái trán cao cao ấy.

Mắt La Tấn bỗng dừng nơi tấm thiệp hồng chói mắt trên tay cô.

Anh biết rõ đó là gì, răng anh cắn chặt, tay nắm thành đấm.

Là ai lại dám đưa nó cho cô? Đáng chết!

"Em gái mời dự lễ Thành Hôn, ngày vui cả đời chỉ có một lần! Anh có muốn đi dự cùng em không?" Giọng Ninh Tịnh thỏ thẻ mông lung, như có như không lọt dần vào tai La Tấn, thấm đẫm đến tận tâm, đau lòng khiến anh bóp nghẹn.

Thành hôn cả đời chỉ 1 lần? Cô đang mỉa mai anh sao? Đi dự cùng cô? Anh có thể đi dự sao? Anh là chú rể... không thể cùng cô dự với tư cách là Anh Rể được.

Cô quả nhiên không nói thì thôi, nói một câu lại đâm nát tim anh.

"Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, tối anh sẽ về với em, được không?" La Tấn đỡ tiểu Tịnh ngồi dậy, anh ôm cô vào lòng vỗ về, hôn nhẹ lên má.

"Em muốn đi tham dự!" Ninh Tịnh né ra cái hôn của anh, Cô đứng dậy đi ra hướng ban công, đứng tựa vào ban công ngắm nhìn cảnh trí bên ngoài.

"Tiểu Tịnh! Nghe lời anh một lần được không? Anh sẽ không có người phụ nữ khác!" La Tấn bước đến ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa vào vai.

"Em muốn xem chú rể ngày hôm đó cười vui vẻ đến mức nào, hạnh phúc đến mức nào..." Và muốn xem xem bản thân còn có thể bị giày vò đau đớn hơn được nữa hay không? Mỗi ngày trong cô trôi qua như cả vạn năm, thở cũng thở không nổi, nuốt cũng không trôi. Không còn hứng thú với tất cả, thật mệt mỏi.

"Anh ta cũng chẳng vui vẻ gì đâu! Trong lòng anh ta chỉ có một người, mãi mãi chỉ có một người con gái mà thôi!" La Tấn tay tém nhẹ lọn tóc mai bị gió thổi tung của cô, lòng anh thắt lại.

"Cuộc sống không ý nghĩa…"

"Em lại bắt đầu nói bậy bạ!" La Tấn gắt lên, tay véo nhẹ má cô.

"Muốn ăn đòn phải không?" Anh lên giọng đe dọa lại chẳng mang theo chút lực uy hϊếp nào.

Nghiêng đầu sang nhìn La Tấn, Ninh Tịnh im lặng, một lúc lại quay sang nhìn cảnh trí bên ngoài, ánh mắt cực kỳ xa xăm, làn mi cong vυ't cúi xuống, đôi mắt trong veo sâu lắng ấy như mang một màng sương mỏng, càng khiến gương mặt cô thêm đẹp đến não nề... một nét đẹp của sự bi thương.

Đôi tay La Tấn chợt run, ôm chặt lấy tiểu Tịnh, cằm vẫn gát lên bờ vai mỏng manh ấy.

Gió nhẹ thổi qua, bóng dáng hai người càng trở nên thinh lặng.

Tầng 65 nhìn xuống quả nhiên trời đất thật bao la, bọn họ chính là nhỏ nhoi như thế.

Chỉ trách bọn họ gặp nhau không đúng thời điểm... Cả hai lần đều là khởi đầu của sai lầm…