Không Thể Thay Thế

Chương 38: Đè hết lên anh còn la cái gì mà la?

La Tấn ngồi ôm đầu thêm một lúc, căn dặn thư ký không được làm phiền. Rồi mới mở cửa phòng nghỉ ngơi đi vào.

Anh hoảng hốt nhìn lên giường, tiểu Tịnh đã không thấy đâu, chạy nhanh vào phòng vệ sinh cũng không thấy, chỉ thấy cà vạt của anh bị cắt đứt nằm nơi tủ kính.

Quáng quàng anh chạy ra hướng ban công, vì nơi này chỉ còn duy nhất ban công là có thể thoát thân. Nhưng nơi này là tầng cao nhất, tầng 65, cô muốn chết sao?

Chỉ một cơn gió thôi cũng đủ khiến cô rơi xuống dưới đất tan xương nát thịt.

"Em vào trong ngay cho anh!" La Tấn gào lên khi thấy cô cố rướn người muốn bám sang hành lang bên cạnh, đó là một hành lang dài để nhân viên khi buồn chán có thể ra đó hít thở một chút không khí.

Mặc kệ anh la hét, Ninh Tịnh chẳng thèm nhìn cũng chẳng đếm xỉa, lại cố rướn người sang càng vội vàng.

La Tấn thật bị cô dọa sắp đứt luôn mạch máu mà thăng thiên rồi.

Chạy vào trong tìm ra một sợi dây thừng dài. Đi ra vòng qua trói vào chân tiểu Tịnh, vì anh thật sự chỉ có thể nắm đến chân cô mà thôi, nếu anh chụp ngang eo lúc này cô mà giãy giụa thì chỉ có con đường chết.

Đầu còn lại anh lại quấn vài vòng vào hông mình. Xong lại leo lên lan can đứng quấn dây tiếp tục buộc vào eo tiểu Tịnh, mặc kệ cô la hét hăm dọa, quấn lên vai cô vài vòng, rồi lại mới quấn lại vào người anh.

"La Tấn! Anh còn dám trói nữa tôi nhảy xuống dưới cho anh xem…"

"Nhảy đi! Dù sao cũng đã trói cùng một chỗ! Anh chết cùng em!" La Tấn lạnh nhạt, vẫn chăm chú quấn dây.

Cảm thấy mọi chuyện ổn cả mới ôm chặt lấy tiểu Tịnh, tháo sạch vướng bận nhảy luôn xuống sàn ban công bên mình.

"A....." Dù cả người nằm đè lên La Tấn nhưng Ninh Tịnh vẫn bị sốc người, đau gần chết nha.

"Đè hết lên anh còn la cái gì mà la?" La Tấn cắn răng đỡ cô dậy, một tay vác vào trong, lại quăng lên giường.

"Gan em to bằng trời rồi!" La Tấn rít gào từ trong kẽ răng.

"Quá khen!" Khốn kiếp, anh quấn dây quanh người cô nhưng nút thắt lại nằm sạch bên người anh, cô không cách nào tháo dây ra khỏi người a.

"Không được làm loạn nữa!"

"Nằm mơ đi!"

"Anh không đυ.ng đến bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài em! Kể cả Văn Nhã Kỳ..." Nói ra lời trong lòng, nhìn vào ánh mắt đã dần dịu đi của cô.

"Thật?" Ninh Tịnh nhếch môi xem thường, nhưng giọng nói đã chịu yên lại.

"Anh thề! Anh chỉ có một nữ nhân duy nhất là em!" La Tấn giơ ba ngón tay chỉ lên trời, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc thành khẩn.

Mắt Ninh Tịnh híp lại còn có một đường mỏng dính nhìn nhìn nhìn anh, môi cũng mím lại, lòng liên tục tụng kinh, không được tin hắn, không được tin hắn.

Đàn ông toàn một lũ thối tha, là một đám ngựa đực, thề thốt cho lắm cuối cùng đều không giữ lời, gϊếŧ vợ hại con.

Nhìn hắn đi, chưa gì muốn bỏ Vợ là Văn Nhã Kỳ rồi, vì gái mà bỏ vợ rồi! Không đáng tin, không nên tin…

"Nhưng em cũng phải thề là không được bỏ anh mà đi nữa!" La Tấn nhào luôn người nằm lên cô, dùng lưỡi cạy ra hai cánh môi đang mím lại ấy, thật đáng ghét mà... Quậy anh sắp điên luôn rồi đây.

"Cút!" Ninh Tịnh né mặt chỗ khác mà hét lên.

"Em cảm thấy còn chạy thoát sao?" La Tấn hướng mắt lên đống dây thừng trói hai người lại thành một cục.

"Anh cảm thấy kiểu này có thể lột được y phục của tôi? Cô khinh đấy, quấn dây tứ tung thế này mà còn làm ăn gì được, dọa cô sao?"

"Xưa nay anh có cần đến lột sao? Anh toàn xé thôi bà xã!" La Tấn dứt câu đã giơ tay nắm lấy phần vải dưới người cô mà kéo.

Roẹt…

"Không!!!" Ninh Tịnh thét lên, đôi tay đánh đập tứ tung.

"Muộn rồi em yêu!" La Tấn nhích người lên ôm giữ lấy cô nằm yên.

"Không cho anh có nữ nhân khác thì nhất định phải bù đắp đầy đủ cho anh!"

"Mơ đi…" Khốn kiếp! Tôi rủa tổ tiên 18 đời nhà anh, bộ váy này tôi thích biết bao nhiêu? Dám xé nát váy của cô?

"Mai anh mua đền em bộ váy giống vầy nhé!" La Tấn lại xé thêm vài mảnh, lúc sáng thấy cô loay hoay chọn lựa bên đống đồ, có vẻ rất là yêu thích bộ váy này.

Im thin thít, tên này quả thật có mắt nhìn, nhìn ra cô rất thích bộ y phục này…

Roẹt…

Cảm giác mát lạnh khiến Ninh Tịnh bừng tỉnh, không phải lúc nói chuyện thích hay không thích cái váy a. Cô là cái đồ ngốc mà…

"Không được chạm vào! Không được xé... Không được.... Ưm ưm…"

Bị ai kia khóa luôn cái đôi môi lắm điều lại. Anh đã bị cái đôi môi này tra tấn hành hạ cả buổi rồi a…

Làm anh suýt tí nữa là tắt thở luôn rồi.

Giờ phút này cô nghĩ cô còn nói được với anh sao?