Không Thể Thay Thế

Chương 37: Tôi là Ninh Tịnh

"Tôi thà chết cũng không muốn cùng kẻ nào chia sẻ một thằng đàn ông, dơ bẩn!" Cô có thể không màng trước kia người đàn ông của cô có bao nhiêu phụ nữ, nhưng đã ở cạnh cô rồi thì không thể có thêm bất kỳ ai khác.

Đừng chạm vào giới hạn của cô. Cô không muốn bước theo con đường ngày xưa của mẹ mình.

"Em nói ai dơ bẩn?" La Tấn cuối cùng cũng không nhịn nổi, tay nắm chặt lại, thật muốn gϊếŧ người, cô dám mắng anh, dùng lời lẽ tàn nhẫn như vậy để mắng anh?

Ninh Tịnh cắn môi đến bật máu, xoay mặt nhìn ra hướng khác, không muốn nhìn anh nữa.

"Cuối cùng em muốn làm gì?"

"Muốn giữa chúng ta chỉ có công việc, còn không thì để tôi rời khỏi nơi này! Tôi không muốn tiếp tục làm những chuyện bẩn thỉu kia!"

"Lại là bẩn thỉu? Lại là ghê tởm, lại là dơ bẩn? Ôm lấy anh, em cảm thấy buồn nôn sao?" Ánh mắt La Tấn mờ hơi nước, đứng cũng muốn không vững, bước chân lùi lại một nhịp, lòng đau như vạn tiễn xuyên tâm.

"Anh làm sai gì chứ? Làm sai gì để em bỏ anh mà đi? Làm sai gì mà đến mong muốn cả đời chỉ yêu mỗi một người, chỉ mong mỏi có người ấy bên cạnh cũng là sai?"

"Về với Vợ mà ôm ấp nhớ thương, bên nhau cả đời..." Cô không muốn nhìn vào những giọt nước rơi từ hốc mắt của anh, làm lòng cô cũng thật đau.

"Anh chỉ có duy nhất mình em là Vợ, cả đời này đều vậy!"

"Bớt giả dối! Bớt nói những lời đường mật với tôi! Tôi nghe không vào, kinh tởm..." Ninh Tịnh hiện tại cái gì nghe cũng không vào, cái gì cũng không muốn nghe, lại muốn kéo cửa chạy đi.

"Lại Kinh Tởm? Văn tiểu Tịnh... Còn một lần nữa thì đừng trách anh..." Mềm không ăn thích ăn cứng mà.

"Tôi nói với anh rồi, tôi là Ninh Tịnh! Tên khốn, đừng nhắc họ Văn với tôi!" Ninh Tịnh giật mình khi thấy anh nhào sát lại mình, tháo luôn cà vạt ra.

"Làm gì hả? buông....."

La Tấn dùng hết lực trói lấy đôi tay cô ra sau lưng, vẻ mặt đỏ bừng tức giận. Một tay ôm ngang hông cô bước đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi của mình.

"Thả tôi ra...."

Đùng... âm thanh vật nặng bị vứt xuống giường.

Cả thân hình Ninh Tịnh đau đến tê rần, răng cắn chặt người cuộn lại.

Anh thế mà thẳng tay quăng cô xuống giường?

Không thèm nhìn xem cô có đau hay không, La Tấn quay người ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Bước đến bàn làm việc nhấn nút gọi Phi.

Rút ra tờ giấy trắng, anh loay xoay viết vội gì đó lên trên.

Phi bước vào chưa kịp chào đã bị anh chìa tờ giấy vừa viết xong, ra lệnh: "Dùng hết mọi cách điều tra tất cả những gì anh viết trên giấy! Tất cả điều là những gì tiểu Tịnh vừa nói ra!"

Phi nhìn liếc vào nội dung tờ giấy rồi cũng giật mình: "Đại ca, lúc nãy phòng nhân sự có trả lại cho em tờ giấy!" Phi rút ra tờ giấy đưa sang anh.

Trên giấy cũng điền tên là Ninh Tịnh, chói mắt nhất là dòng kể thêm về bản thân:

16 tuổi từng có tiền án 8 tháng tù, từng làm việc tại quán Bar…

"Cô ấy muốn làm loạn à?" La Tấn vỗ mạnh tờ giấy xuống bàn, tay ôm đầu.

"Vì muốn làm cho xong hồ sơ nhân viên nên em mới đưa phu nhân xuống phòng nhân sự để viết, không ngờ..."

Cậu cũng thở dài: "Thậm chí phu nhân còn bảo là không có giấy CMND, bất cứ giấy tờ tùy thân nào để dùng thay thế cũng không có!"

"Khốn kiếp!!! Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra đây hả? Cuối cùng đám người Văn Gia ấy muốn chơi trò gì? Bọn họ đã làm gì tiểu Tịnh của ta?" La Tấn đập mạnh tay xuống bàn thật muốn phát điên.

Uổng công anh tôn trọng che chở họ bao lâu nay. Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra? Cô còn nói cô không phải Văn tiểu Tịnh? Vậy thì bé con của anh đâu mất rồi? Có đánh chết anh cũng không tin cô không phải bé con ngày ấy. Từng nét đều giống, từng cử chỉ đều ma lanh Đáng Ghét như vậy.

"Đại ca... hôn sự ấy... em nghĩ nên hủy..." Đây là lời của một người em nói với anh trai mình, cậu không kêu Chủ Tịch.

"Cậu không rõ vì sao ta phải cưới Văn Nhã Kỳ sao? Vì sao ta phải nhẫn nhịn đến mức này? Cái gai độc kia không trừ khử một ngày, ta không cách nào yên lòng!"

Làm sao Cậu không hiểu cho được? Nhưng xem tiểu Tịnh làm lớn đến mức này. Lúc nãy bên trong ồn ào đến cậu còn nghe thấy. Lập tức đuổi đi những thư ký và những ai có mặt vòng quanh đây tránh ra thật xa. Cậu không muốn tai vách mạch rừng, một người nghe thì thế nào cũng vạn người biết. Cho dù là cấp dưới tin tưởng cấp mấy cậu cũng phải ngừa vạn nhất.

"Phu nhân sẽ không chấp nhận!" Đây là câu khẳng định của cậu, không bất kỳ nữ nhân nào đồng ý chung chồng, phản ứng của tiểu Tịnh lại gay gắt như vậy.

"Hôn sự không thể hủy! Nhưng trừ lúc cử hành hôn lễ, ta sẽ không để Văn Nhã Kỳ đến gần nửa bước!" La Tấn ôm đầu ủ rũ, vì cô làm bao nhiêu chuyện, vẫn còn khiến cô ghê tởm buồn nôn.

Cô thật quá đáng... Cô thì sao chứ? Chạy theo tên khác bỏ anh thì được sao?

"Văn Nhã Kỳ kia sẽ chịu yên? Tên kia sẽ để yên nếu biết kế hoạch của chúng ta sao?" Cậu không tin đâu, chuyện mặt dày mày dạn hơn cô ta đều dám làm kia mà.

"Cậu đến đây để thêm phiền cho anh đúng không?" La Tấn chau mày khó chịu ngẩng mặt nhìn Phi.

"Từ giờ càng siết chặt thêm vòng bảo vệ cho tiểu Tịnh và người thân của cô ấy!" Chuyện đến bây giờ anh làm được chỉ có vậy. Còn sau này, thì để sau này nghĩ cách.

"Xin lỗi đại ca... Phi chỉ muốn nói thêm một câu! Hôn sự không hủy, đại ca sẽ vĩnh viễn mất đi tiểu Tịnh!" Giữ được người không giữ được tâm, sẽ khiến hai người sống không bằng chết. Cúi người nghiêm cẩn chào rồi cũng không chờ anh lên tiếng mà bước luôn ra ngoài đi điều tra sự việc.