"Tôi chấp nhận tôi nghèo, tôi chấp nhận bản thân bất tài. Nhưng La Tấn! Về phần đàn ông thì Chị đây không thiếu!" Ninh Tịnh cắn răng nhả ra từng chữ với anh.
"Cho nên Chị đây cũng chẳng cần phải chung chồng với bất kỳ kẻ nào!"
"Có một số việc anh nhất định phải làm! Hôn lễ này không thể hủy!" La Tấn thở dài.
"Tôi không hề bức ép anh bỏ vợ hay bỏ con gì, La Tấn! Nên cũng không cần giải thích gì với tôi! Tôi chỉ muốn nói rằng đừng tỏ vẻ quan tâm tôi nữa, cũng đừng làm ra bất kỳ cử chỉ thân mật nào! Tôi chẳng những không thấy cảm kích mà còn Ghê Tởm chúng!" Ninh Tịnh dứt câu cũng cúi người xỏ giày vô, bước đi hướng ra cửa.
"Em đi đâu?" La Tấn nắm lấy tay cô lại, nhưng rồi lại thả ra khi chạm vào ánh mắt phẫn hận của cô.
"Đến phòng photo, xem ai có cần gì không thì giúp!"
La Tấn bước đến chắn ngang cửa lại, chầm chậm bật thốt.
"Tiểu Tịnh, trên giấy tờ hợp pháp, anh chỉ có một người vợ duy nhất. Cô ấy tên là Văn Tịnh! Đến giờ vẫn vậy! Chưa từng thay đổi, chưa từng li hôn!"
"Nói đủ chưa?" Ninh Tịnh cười châm chọc.
Cùng chung một kịch bản nhưng anh và Văn Chí Hào đều cùng sử dụng cho cô và mẹ. Thật sự cô và mẹ đều dễ dàng lừa dối vậy sao?
"........."
"Vậy tôi muốn hỏi anh, nếu như tôi có con, thì sẽ thế nào?" Ninh Tịnh biết rõ chắc chắn sẽ không thể sinh cho anh một đứa trẻ khỏe mạnh, nhưng cô thật lòng muốn biết anh đang nghĩ gì, và xem cô là gì?
"Anh sẽ thương yêu con, không để con thua thiệt bất kỳ ai..." Là con của cô và anh, anh mong còn không được.
"Con ngoài giá thú? con riêng sao? để con Tôi cả đời mang cái danh ngóc đầu không nổi ấy?" Ninh Tịnh cười càng rạng rỡ, lại càng không chút ấm áp nào, hoàn toàn là băng lãnh.
"Không phải! Là con của anh! Ai dám bảo là con tư sinh chứ? Anh nói gì em không nghe sao? Em mới là người vợ duy nhất của La Tấn!" La Tấn gắt lên, lòng cũng nhói đau.
"Anh nghĩ là họ không nói, thì họ sẽ không dám nói sao? Anh có thể ngăn trước mặt, nhưng sau lưng anh, anh dám chắc họ sẽ không khi dễ đứa trẻ?"
"Anh cho con đi du học, để con tránh xa thị phi…"
"Du học? Tôi cũng là trẻ Được mang danh Du Học đấy La Chủ Tịch..." Ninh Tịnh cười còn khó coi hơn khóc, cô cảm thấy con đường của Mẹ cô đã đi qua đang ẩn hiện trước mắt cô rồi.
"Tất cả sự nghiệp của anh sau này đều cho con kế thừa, là con của em và anh, được không?" Lòng La Tấn thấp thỏm, vì thấy từng giọt lệ trong mắt cô đã dần trào dâng khỏi khóe mắt. Ánh mắt tiểu Tịnh ngày càng tuyệt vọng thê lương.
Ninh Tịnh lại cười với anh, một nụ cười đầy thê lương.
"Trước kia... rất lâu rất lâu trước kia... Tôi nghe người tôi từng gọi là Cha, nói với mẹ tôi một câu thế này! Một câu giống hệt thế này... hahaha..." Giọng cô bật cười lớn, thật vang vọng, thật nhói lòng.
"........." La Tấn chau mày khó hiểu, thấy cô khóc rất đau lòng, rất muốn ôm lấy lại bị ánh mắt cô bài xích.
Ninh Tịnh lùi người tránh xa anh.
Cha cô từng nói với mẹ cô? Chẳng phải bọn họ hiện tại vẫn tốt đẹp sao? Cha mẹ cô đều đang vui vẻ hạnh phúc ở Văn gia kia mà?
"Nhưng kết quả thế nào anh biết không? Mẹ tôi chết rồi! Bị chính ông ta hại ch! Còn đứa con sẽ kế thừa ông ta? Hiện tại chính là sống không bằng chết!"
"Em nói bậy nói bạ gì vậy? Tiểu Tịnh! Bình tĩnh... nói rõ anh nghe…"
"Tôi từng hỏi anh, Nếu tôi không phải Văn Tịnh, không phải Văn Đại tiểu thư, anh có yêu tôi không? Anh đã thẳng thừng không hề suy nghĩ mà bảo rằng Sẽ Không…"
"Em... quên anh rồi!" La Tấn thở dài, cô bé con ấy, thật sự quên anh rồi.
Anh biết khi trả lời câu ấy tiểu Tịnh sẽ giận anh. Quả nhiên sau 10 năm, cô vẫn mãi ghim câu nói ấy trong lòng.
Nhưng không thể trách anh, anh là vì lời hứa với bé con mà phấn đấu bao nhiêu năm, tất cả những gì anh làm đều là vì cô bé xinh xắn tròn nủm đáng yêu ngày ấy.
Cho nên dù hỏi anh ngàn lần vạn lần, anh đều trả lời như vậy mà thôi.
"Tôi hôm nay nói cho anh rõ, La Tấn! Tôi không phải Văn đại tiểu thư, càng không phải Văn Tịnh, Văn Tịnh đã chết đi lúc 5 tuổi rồi. Tôi là Ninh Tịnh, là con gái nhà họ Ninh, không tiền tài không học thức. 16 tuổi vào tù, 18 tuổi bị bắt ép phải mang danh tiểu thư nhà giàu để gả cho anh..." Giọng Ninh Tịnh ngày càng lớn, gần như gào thét mà phun ra từng chữ.
"Không thể nào?!" Mặt La Tấn tái xanh, tim như ngừng đập, mở lớn mắt nhìn tiểu Tịnh.
"Anh không tin!" La Tấn gào lên, khóe mắt cũng cay đỏ, bé con không thể chết được! Anh cảm giác được bé con chính là cô, chính là cô…
"Tôi hận Văn Gia đến chết đi được! Anh lại muốn tôi chung chồng với ả họ Văn kia? Không có cửa đâu La Tấn!" Nghĩ đến thôi lòng cô đã đau đến chết đi rồi.
"Em nói nhăng nói cuội! Mau im lặng cho anh, không cho em nói nữa!" La Tấn nhào đến chụp lấy hai tay cô ép giữ ra đằng sau, ôm lấy cô ngồi lên sofa... Giữ thật chặt, siết thật chặt.
"Im lặng cho anh!"
"Đúng vậy! Tôi nói nhăng cuội, là vì ngay cả chồng tôi anh cũng không phải, làm gì được nói là chung chồng cơ chứ? Tôi là được anh bao nuôi..." Ninh Tịnh gào lên, cố giãy người ra khỏi anh.
"Em muốn làm loạn đúng không? Phải gây lớn chuyện em mới vừa lòng sao?" Anh nắm xiết hai tay ở phía sau lưng cô lại đến phát đau.
"A..." Tay bị anh nắm phát đau đến phải thét lên, cô vẫn vẫy ra.
"Khốn kiếp! Tôi sẽ gả đi! Gả trước cái đám cưới vào hai tuần nữa của anh!"
Bốp...
Vừa tránh thoát khỏi La Tấn thì đã nện luôn nguyên nắm tay vào mặt.
La Tấn đau đến bật ra sofa, khóe môi dính máu. Ninh Tịnh vội vã tung người chạy ra hướng cửa.
"Tôi thà gϊếŧ chết em cũng không để em đi theo tên nào nữa!" La Tấn gào lớn, phóng nhanh người dùng tay đóng mạnh sập cửa lại.