Không Thể Thay Thế

Chương 35: Yêu sao?

Tổng công ty La Thị.

Vị Chủ Tịch phong thái nghiêm trang lịch lãm kia, vẫn như mọi ngày bước chân mạnh mẽ đầy vững trãi uy phong.

Cô nàng Trợ Lý Riêng hôm nay còn lộng lẫy hơn hôm xưa, bước chậm rãi trên đôi cao gót nhẹ nhàng thanh thoát, thân thể uyển chuyển vô cùng mị nhân, bước đến đâu hút ánh nhìn đến đó.

Nhưng cái sự thiệt là ai mới là trợ lý riêng của ai a?

Cả đại sảnh lớn như thế ai nấy đều phải há hốc mồm, miệng giãn đến mang tai rồi.

Xe vừa dừng lại, cái vị mang danh Chủ Tịch ấy vội vã bước xuống xe, mở cửa nâng tay dìu cô nàng Trợ Lý Riêng xuống.

Thảm cái là cô nàng Trợ Lý Riêng kia không thèm cho chút mặt mũi, chả thèm đưa tay cho ai đó dìu, né người bước luôn xuống xe, đi thẳng luôn vào trong.

Vị Chủ Tịch kia chỉ biết đứng run run môi, cực kỳ cực kỳ uất ức, xong cũng cúi người chồm đầu vào xe, cầm ra chiếc túi xách nhỏ, bước nhanh theo vào trong.

Đến cửa thanh máy, cô nàng trợ lý riêng kia lại bước nhanh vào vội vàng bấm nút đóng cửa.

Vị Chủ Tịch kia lại vội vàng chạy đến mặt dày chặn cửa lách vào trong.

À vâng... Chủ Tịch lách vào thang máy dành cho nhân viên cấp dưới ạ, chen chúc chen chúc.

Chen thế nào cũng phải chen đến đứng sát cô nàng Trợ Lý riêng kia mới vừa lòng vừa dạ.

Đảo mắt nhìn 1 vòng, tất cả mọi người biết ý lùi cách xa hai người họ ra một khoảng.

Như thế vị Chủ Tịch đó mới vừa lòng đẹp ý mà nhếch nhếch môi thỏa mãn, đứng ngay ngắn nghiêm trang, vẫn phong độ như ngày nào.

Nếu không thấy những hành động từ nãy đến giờ cùng cánh tay còn cầm túi xách kia, chắc họ nghĩ họ đang nằm mơ a.

Mơ thấy Chủ Tịch uy phong lẫm lẫm của bọn họ hôm nay thật sự quá mất mặt rồi.

Quả nhiên, tin đồn Văn Phu Nhân bị Thất Sủng chính là sự thật nha.

Mỹ nữ Trợ lý riêng trông mị hoặc dã tính thế kia cơ mà, lướt mắt thôi cũng bị hớp hồn mất rồi.

Văn phòng làm việc của Chủ Tịch.

Tiếng hít thở đều nhịp khe khẽ vang lên. La Tấn ngồi bên bàn cắm cúi làm việc, lâu lâu lại nhìn sang hướng sofa, nơi Trợ lý riêng của anh Đang Làm Việc.

Anh bảo cô xếp lại ngay ngắn đống hồ sơ vừa ký xong, cô thế mà dám lăn ra sofa mà ngủ? Đúng là không xem Chủ Tịch anh ra trăm cà ram nào mà!

La Tấn nhấn nút gọi thư ký, cô thư ký bước vào chưa kịp lên tiếng đã bị anh ra dấu Suỵt nhỏ tiếng chút.

Rồi anh lại chỉ lên đống hồ sơ nằm ngổn ngang trên bàn sofa kia, ý là bảo cô ta dọn giúp trợ lý riêng của anh.

Đưa mắt nhìn sang đống hồ sơ, lại nhìn sang cái người nằm gác tay gác chân lên sofa ngủ ngon lành kia. Cô thư ký chỉ thiếu chút nữa ngất xỉu.

Đây là phòng Chủ Tịch a, ra vào mất trật tự thôi cũng bị đuổi việc rồi, làm việc không nghiêm túc thì khỏi cần phải nói, tự viết đơn từ chức đi.

Còn thế này là sao chứ? Vừa không chịu làm việc, vừa nằm lăn ra ngủ thoải mái thế kia? Nếu cô ta nhìn không lầm thì trên người còn lấy luôn cả áo Vest ngoài của Chủ Tịch làm Chăn đắp đi?

Thật dọa chết bảo bảo rồi a…

Cô thư ký vội vã đến bàn sofa nhẹ nhàng dọn sạch đống hồ sơ kia đi ra ngoài bàn làm việc của mình, đúng là người với người tức chết người mà. Có cần phân biệt đối xử rạch ròi thế này không cơ chứ?

La Tấn đặt nhẹ xấp hồ sơ vừa kiểm duyệt xong xuống bàn, bước nhanh ra hướng sofa, ngồi xổm xuống cạnh tiểu Tịnh, tay vuốt nhẹ lên mái tóc xõa dài.

Xem cái tướng ngủ kìa! Đôi môi cong cong lên thế kia làm gì hả? Muốn quyến rũ người khác sao? Cánh mũi lại cứ nhăn nhăn hít hít như bị ai ức hϊếp ! Cưng chết anh rồi!

La Tấn cúi người xuống cắn nhẹ làn môi mọng đỏ ấy một ngụm, thiệt là thơm thiệt là ngọt mà.

Cái hôn trộm của anh khiến Ninh Tịnh mở bừng mắt, nhíu nhíu mi, nhòm nhòm nhòm.

"Chán ghét!" Cô đẩy cái mặt khó ưa của anh ra, bật ngồi dậy vuốt vuốt tém tém cho tóc ngay ngắn, sẵn chân đạp luôn một cái cho ai kia té nhào ra đất.

Anh tức sôi gan.

"Em đó, ăn trúng thuốc nổ à? Làm gì cả ngày cứ gây với anh? Chán ghét anh? Đừng thấy Anh nhịn rồi làm tới!" Anh nhịn hết nổi, anh thật sự nhịn hết nổi.

"Tôi nói cho anh biết La Tấn, trong vòng một tháng, tôi sẽ gả đi. Tôi sẽ tìm một người chồng tốt hơn anh, đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, ấm áp biết chăm sóc hơn anh. Tôi gả..." Cô cũng hét lên với anh rồi.

"Em nói lại lần nữa xem?" La Tấn mặt mày tím ngắt đến khó coi, cô mà nói tiếng nữa anh gϊếŧ cô ngay.

"Tôi sợ anh chắc? Đàn ông thối, ngựa giống! Có vợ có con rồi mà còn lăng nhăng…"

"Văn... Tiểu... Tịnh..." La Tấn đứng bật dậy luôn rồi, không phải tại cô bỏ đi theo tên kia mất 9 năm sao? Cô không gϊếŧ con anh bỏ đi cùng hắn ta, thì hiện tại còn xảy ra cục diện hiện giờ sao? Cô còn dám trách anh?

"Đàn ông thay lòng thua cả cầm thú! Gϊếŧ vợ hại con ! Ích kỷ chỉ biết có mỗi bản thân mình! Lăn lộn với cả trăm cả ngàn phụ nữ trên giường còn ra vẻ cao cao tại thượng... GHÊ TỞM!"

"Em nói cái quái gì vậy hả? Ai ghê tởm? Người Gϊếŧ Con Bỏ chồng chính là em! Là em đẩy tôi vào bước đường này!" Cô còn dám bảo anh ghê tởm? Anh làm gì sai chứ? Còn cô chạy theo tên khác là đúng sao? Gϊếŧ con anh là đúng sao?

"Chịu nói ra rồi sao? Anh nhìn lại thâm tâm anh đi, rõ ràng là muốn giày vò tôi, đừng ra vẻ quan tâm tôi, thật buồn nôn…"

"Tôi quan tâm em là thật! Tôi yêu em cũng là thật!"

"Yêu sao? Yêu tôi mà còn lăn lộn trên giường cùng ả đàn bà kia?"

"........"

"Yêu tôi mà đính hôn với người khác? Yêu tôi mà anh vẫn chuẩn bị lễ kết hôn với người khác? Đây gọi là yêu sao?" Ninh Tịnh cười đau đớn, nhìn thẳng vào mắt anh.

Đừng xem cô như kẻ mù có được không? Yêu cô? Ngày ngày ôm cô, mà hôn lễ với người đàn bà khác lại để cho cấp dưới ngày ngày lo liệu?

"Em biết rồi?" La Tấn hít sâu, nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của cô.