"Cha ơi! Mẹ ơi!" Âm thanh nức nở trong cơn mơ, Ninh Tịnh nằm co ro như một con thú bị thương, cả thân thể yếu ớt run lên, trên gối đã ướt đẫm nước mắt.
"Bà xã, tỉnh lại! Em mau tỉnh lại!" La Tấn ôm lấy tiểu Tịnh ngồi dậy, lay người muốn gọi cô rời khỏi cơn ác mộng ấy.
"Tại sao lại như vậy? Tại sao?" Ninh Tịnh mở bừng mắt ra, hơi thở run rẩy gần như đứt quãng, tay ôm lấy ngực mình.
"Khụ...khụ…"
La Tấn vội vã đưa tay lên môi tiểu Tịnh, một tay để sau lưng vuốt vuốt giảm bớt cơn ho giúp cô.
Một cảm giác nhơn nhớt cùng mùi tanh của máu quanh quẩn khiến La Tấn hoảng hốt.
Đưa tay bật mở đèn lên, La Tấn phát hiện trên tay mình có một đốm máu, khóe môi cô vẫn còn vương chút màu đỏ đậm ấy.
Lòng La Tấn đau đến muốn vỡ ra...
Hôm qua tiểu Tịnh uống cả chai rượu nôn ra máu thì anh không nói, vì lắm lúc anh quá chén vẫn bị, vả lại cô có chứng viêm dạ dày.
Nhưng hôm nay bỗng dưng ngủ mơ tỉnh dậy lại ho ra máu? Rõ ràng là tiểu Tịnh có bệnh.
"Anh đưa em đi bệnh viện!" La Tấn rút miếng khăn giấy nơi bàn, anh chùi tay, lại muốn ẵm cô lên liền bị thẳng tay đẩy ra.
Đôi tay Ninh Tịnh run rẩy đến đáng sợ, bước chân loạng choạng ngã nhào xuống giường.
La Tấn đỡ cô, lại bị đẩy ra, tự chạy nhanh ra đầu tủ lạnh, vớ lấy chai rượu, ực nhanh một hơi.
La Tấn quáng quàng chạy đến giật lấy thì cô đã nốc hết một nửa rồi.
"Em điên à?" La Tấn gào lên, vứt ngay chai rượu vào sọt rác.
La Tấn mới vỡ lẽ nhìn quanh một lúc, anh đã từng cảm thấy ngôi nhà này có gì lạ, chính là rượu, rượu cô để khắp nhà, nơi nơi đều có rượu, chai nguyên có, chai đã uống lỡ dỡ cũng có.
Nhìn lại đôi tay hiện tại đã bớt run rẩy của mình. Ninh Tịnh ngồi ôm đầu bên góc nhà, hơi thở nặng nề.
La Tấn ngồi xuống cạnh đó, tay nắm nhẹ tay cô.
"Em nghiện rượu?!" Đó là câu hỏi cũng là câu khẳng định của anh.
Những lần tiểu Tịnh mất bình tĩnh đều là quơ tay chụp lấy chai rượu có mặt gần nhất, lần té xe, lần trong văn phòng của anh, thậm chí lần cô nổi điên trong xe anh cũng là thuận tay chụp lấy chai rượu đập vỡ.
Không có câu trả lời cho La Tấn, Ninh Tịnh vẫn ôm đầu ngồi co ro như thế thật lâu thật lâu.
Đến lúc anh ngỡ rằng cô đã ngủ quên định đưa tay ôm lấy đưa luôn vào bệnh viện, thì bỗng dưng cô đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng đi thẳng về phòng, nằm sấp lên giường mặc kệ mọi thứ.
Mặc kệ luôn cả anh leo lên nằm cạnh mà ôm chặt lấy cô, để cô tựa vào lòng mình, một tay gối đầu cho cô, một tay ôm lấy dịu dàng vỗ vỗ lưng.
Hơi thở nóng ấm của Anh quấn lấy thân thể run rẩy ấy, dần dần dỗ dành cô vào giấc ngủ sâu, không mộng mị...
Nhưng lại chẳng giảm đi một chút ưu phiền nào.
Nhưng ít ra, Ninh Tịnh còn có bờ vai anh để dựa vào...
Ít ra cô biết, cô hiểu tận sâu trong lòng mình luôn kêu gào... Cô không muốn rời xa anh.
Không hề muốn.
"Hey ... Đi thôi !" Ninh Tịnh bước từ gương ra, soi nãy giờ đã rồi, mà cái người cần đi lại không chịu nhích bước chân nào, cứ đứng nhìn cô chăm chăm là sao? Còn nuốt nước bọt thế kia? Biếи ŧɦái mà!
Nhìn tiểu Tịnh từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, La Tấn thật muốn nghỉ luôn ở nhà cho rồi.
Hôm nay cũng không cần anh gọi đi làm, cô tự bật dậy mới 6h sáng đã lăn xăn thay đồ tắm rửa sửa soạn rồi.
Cả người thơm dịu mùi nước hoa đầy ngọt ngào mị hoặc, mặc cái áo sơ mi trắng có vài hoa văn màu xanh biển cách tân tao nhã cùng chiếc váy tông xuyệt tông hai màu trắng xanh.
Tóc xõa tung, những nếp uốn lượn ôm lấy gương mặt đầy đặn không góc chết của cô, hoa tai tròn bàn bạc điểm nhẹ vành tai thanh tú.
Đôi mi cong vυ't ánh lên màu phấn mắt xanh nhạt ngọt ngào thanh thoát , đôi môi mọng ướt được tôn lên màu cherry đỏ tươi bắt mắt.
La Tấn muốn chết a ... muốn chết ... càng muốn ở nhà, không muốn đi làm nữa rồi.
"Ở nhà mình cùng nhau Tâm Sự nhé em!" Anh đã bắt đầu hối hận khi mua một lúc một đống quần áo công sở cho cô rồi đây, nút trên không chịu gài lại, vòng một trắng mịn kia cứ lúc ẩn lúc hiện mờ ảo như thế kia…
Chắc Anh chết sớm. Cô mà vào công ty lại cả đám ruồi bọ bu theo cho xem.
Ninh Tịnh liếc mắt coi thường anh, cầm túi xách đi luôn ra cửa.
La Tấn thở dài, lại kênh kiệu xa lánh anh rồi a.
La Tấn chạy đến nắm lấy tay tiểu Tịnh kéo lại, bị cô vùng ra, lại kéo lại.
Cúi người xuống hôn cái Chóc rõ to lên má cô.
"CÚT!!!" Ninh Tịnh giật mạnh tay khỏi tay anh, mặt đổ quạu rồi, bước nhanh đi luôn một nước, vẻ mặt hầm hầm hầm.
La Tấn cũng hết cách rồi, từ hôm giận anh trên sân thượng đến giờ vẻ mặt tiểu Tịnh cứ y như có mối hận ngàn năm với anh ấy, haizzz.