Không Thể Thay Thế

Chương 33: Ác Ma! Trả mẹ lại cho tôi!

~~~~ Cảnh Trong Mơ ~~~

"Cha ơi! Cha ơi! Cha ơi! Người ta về tới rồi na~~~" Người chưa thấy đâu đã nghe âm thanh của cục bột nhỏ vang vọng cả căn biệt thự Văn Gia rồi.

"Bảo bối đi chơi với mẹ có vui không?" Vẻ mặt người đàn ông liền giãn ra, ông đặt xấp hồ sơ xuống bàn làm việc, bước nhanh ra cửa bế lên đứa con gái bảo bối của mình.

"Vui lắm na~~ Người ta còn được soái ca gả gả cho nữa đó na~~~" Cô nhóc lập tức khoe khoang chiến lợi phẩm mà hôm nay mình đoạt được.

"Cứ đi ra ngoài về là lại khoe soái ca với cha! Bảo bối ra đường là quên mất cha rồi đi?" Văn Chí Hào nở một nụ cười nhẹ, hôn lên gò má phúng phính trắng mịn của cục cưng ôm trong lòng.

"Không na~~ Người ta là thương thương cha nhất trên đời đó na~~~" Cô nhóc vội vàng xua xua tay, ôm lấy cổ cha mà hôn hôn, liên tục dỗ dành người cha thích ăn giấm chua của Đám con rể tương lai kia.

"Vậy còn mẹ? Con lại vứt mẹ ở xó xỉnh nào rồi hả?" Giọng một người phụ nữ vang lên, thân ảnh thướt tha xinh đẹp từ sau lưng cô bé đi đến, véo lấy má con, nở một nụ cười thật từ ái.

"Ey yo... Thương thương cha, thương thương mẹ đều là nhất trên đời! Vậy là được rồi na~~~ Làm cái gì cứ bắt bẻ bắt bẻ bảo bối hoài na~~~ Hù chết bảo bối đó na~~~" Cô nhóc ngồi trên tay cha mà đung đưa đung đưa đôi chân bé nhỏ, đôi tay chúm chúm chấp lại làm nũng nhìn sang mẹ.

"Đi nào! Cha vào tắm cho con nhé bảo bối! Để mẹ đi làm cơm thật ngon cho chúng ta ăn nào!" Văn Chí Hào hôn nhẹ lên trán con, bế cô bé thẳng vào bồn tắm.

Tiếng cười đùa náo nức vang vang mãi không ngừng trong ngôi biệt thự ấy.

......

"Đến gặp bà ấy lần cuối!" Giọng nói nặng nề trầm thấp thân thuộc ấy vang lên trong phone khiến lòng Ninh Tịnh chết lặng, tâm hồn và thể xác đau đến dường như muốn lập tức vỡ tan.

Người phụ nữ cô yêu quý nhất, người thân duy nhất của cô, cuối cùng cũng rời bỏ cô mà đi, lại bị chính người mà bà ấy yêu một đời bức ép đến phải tự sát.

Mẹ vẫn xinh đẹp như ngày ấy, dường như bao nhiêu đau đớn và gian khổ đã từng trải qua đều là hư không.

Không gì có thể làm lu mờ đi nét đẹp thanh thoát cao quý của bà.

Mẹ nhìn cô mỉm cười yếu ớt, tay sờ lên má cô. Đến hơi thở cuối cùng bà đều nói với cô rằng, không nên hận người cha tàn nhẫn kia, không nên sống trong thù hận. Hãy đi đến một nơi thật xa, sống một cuộc sống thuộc về bản thân cô.

Đến giây phút cuối cùng ấy, mẹ vẫn không muốn cô hận ông ta, vẫn không muốn cô trả thù.

......

Cô sinh non rời khỏi anh không bao lâu, bỗng dưng bị một đám côn đồ vây bắt, mang đến nhốt trong hầm tối…

"Tiểu tiện nhân! Đúng là cực phẩm có khác! Chỉ nhìn đến thôi đã cảm thấy cả người hưng phấn rồi!" Gã cầm đầu bước đến gần góc tối nơi cô ngồi, mặt hắn đầy vẻ tà ác.

"Không ngờ vừa có được cực phẩm lại có tiền! Chuyện tốt trên thế gian đã rơi hết trên đầu chúng ta rồi đại ca!" Tên đứng phía sau hắn ta hào hứng.

"Chỉ tiếc sau khi xong việc phải thủ tiêu luôn cả xác, ta thật lòng muốn giữ lại làm của riêng a..." Tên đại ca tấm tắc tiếc hùi hụi, đôi tay lại Roẹt kéo rách một mảng cổ áo Ninh Tịnh.

Đôi tay Ninh Tịnh cố níu lại miếng vải, muốn che đi phần da thịt bị bại lộ ấy, không khóc không nháo, không phản kháng. Chỉ im lặng cắn môi đến rướm máu, mắt nhìn chăm chăm lũ quỷ kia.

Cha... người Cô gọi là Cha ấy, không cho cô một con đường để sống...

Ông muốn tước đoạt của cô tất cả, tuổi thơ của cô, mái ấm của cô, Người Mẹ yêu quý nhất của cô... và hiện tại lại muốn đẩy cô đến tận vực sâu của Địa Ngục.

"Cha!!!" Ninh Tịnh cúi đầu, tay ôm lấy ngực mà nước mắt tuôn rơi.

Dù biết rằng người Cha với đôi mắt sủng nịch thân thương ấy đã không còn nữa, vòng tay ấm áp chở che khi xưa cũng đã không còn.

Quyền lực, danh vọng... chúng đã cướp đi mất người Cha yêu quý nhất đời cô rồi.

Vòng tay của ông đã dùng để ôm người phụ nữ khác, cưng chiều đứa con gái khác.

Còn cô cùng Mẹ, cuối cùng chỉ là cái gai trong mắt Ông. Cái gai khiến Ông luôn muốn nhổ bỏ, nhổ đến tận gốc rễ, không chừa một con đường sống nào.

Roẹt... roẹt…

Âm thanh từng mảnh vải trên người bị rút đi, tay Ninh Tịnh giữ lấy nơi l*иg ngực đau buốt của mình, không khóc không la, không chút phản kháng.

Dù sao cũng là chết... Cô nhận mệnh.

Rầm…

Cánh cửa bật tung, ánh sáng chói lòa rọi vào căn phòng tối tăm ẩm thấp này.

Ninh Tịnh không nhìn thấy được gì, chỉ nghe âm thanh tiếng bước chân của nhiều người chạy đến, vội vã, tiếng đánh nhau, cả tiếng súng nổ.

Bản thân mệt mỏi, Ninh Tịnh gục đầu giữa hai chân, chẳng còn luyến tiếc thứ gì nữa, nhắm mắt chờ tử thần đến.

Một lúc sau căn phòng bỗng nhiên vắng lặng, âm thanh quen thuộc như bóng ma ấy vang lên đầy phẫn nộ.

"Hoặc chết! Hoặc nhận lấy đống tiền này, về báo cáo với bà ta là sự việc đã hoàn thành đúng ý bà ta! Cầm tiền biến càng xa càng tốt!"

"Dạ dạ! Bọn em sẽ báo lại là việc đã hoàn thành! Sẽ biến mất khỏi nơi này!" Giọng tên đại ca ấy run rẩy, tiếng đầu đập liên tục xuống nền nhà.

Tiếng bước chân chậm rãi đến gần hơn, Ninh Tịnh cảm giác thân thể được thứ gì đó phủ lên, dường như là cái áo vest nam, mùi hương này, rất quen... Từng đã rất quen thuộc, mãi mãi cô không bao giờ quên được.

"Rời khỏi nơi đây càng xa càng tốt!" Giọng nói trầm thấp có chút nặng nề ấy lại vang lên, bước chân chầm chậm xa dần xa dần.

Ninh Tịnh nhìn thứ vừa rơi dưới chân mình đến bần thần, cả một vali tiền, thật sự rất rộng rãi…

Ông ta thật sự rất rộng rãi.

"Ác Ma! Trả Mẹ cho tôi!" Ninh Tịnh gào lên trong cơn tuyệt vọng, bóng lưng đứng nơi phía xa kia đột ngột dừng lại, rồi lại chầm chậm tiếp tục bước đi như không hề nghe thấy gì cả.

~~~~~ END ~~~~