Nhà cô, phòng tắm…
"Mẹ kiếp..." Ninh Tịnh muốn chửi người, vì cái gì mà vòi sen nhà cô lại cho ra có một loại nước ấm thế này? Không phải là dù có gắng máy nước nóng vào thì cũng có thể điều chỉnh nóng lạnh hay sao?
Cô muốn tắm nước lạnh a…
Cô muốn bệnh để sáng nay có cớ khỏi phải đi làm, tên khốn này muốn chống đối cô có phải hay không? Muốn làm loạn với cô đúng không? Tức chết cô mà, ai mướn hắn gắng nước nóng cho cô vậy hả? Ai mướn hắn chỉnh chết luôn ở cái nhiệt độ âm ấm này? Cô không biết chỉnh hay sao hả?
À... ờ... hình như cái hồi xưa đó của cô từng suýt bị bỏng vì chỉnh bậy chỉnh bạ rồi nhào người vô mà tắm. Cũng may ai kia nghe tiếng hét nhào đầu chạy vào xối nước lạnh lên người cô liên tục, nếu không cô không bỏng cũng bị lột một tầng da a.
Sau đó... sau đó tất cả phòng tắm của biệt thự đều bị ai kia chỉnh hết thành một dòng nước ấm duy nhất, mở ra không phải chỉnh gì nữa, dù có muốn chỉnh cũng không được a.
Bây giờ... bây giờ... lòng lại đau rồi... tắm xong đi ngủ, cô mặc kệ đấy, mặc kệ…
"Đàn ông thối!" Ninh Tịnh vừa bước ra khỏi phòng tắm đã chửi rủa rồi, định đi nấu mì gói, nhưng mắt lại liếc liếc nhòm nhòm lên cái bàn ăn.
Khốn kiếp! Rõ ràng là cố ý dụ dỗ cô, vì sao lại là loại mì bò cô thích nhất thế kia chứ? Tại sao? Tại sao???
"Mì gói... mì gói... mì gói..." Ninh Tịnh trong đầu lẩm nhẩm lẩm nhẩm, nhắm lại hai mắt tránh đi sự quyến rũ kia. Cọ nín thở tránh phải ngửi được cái mùi kia, lò mò đi vào phòng bếp.
"Ăn mì gói rồi còn uống thuốc, ăn mì gói chỉ để uống thuốc, ăn mì gói..." Cô tụng như tụng kinh thánh hiền.
Xùy xùy xùy… Âm thanh tiếng máy sấy tóc vang lên bên tai, tóc cô tự động bay bay cũng không thèm để ý.
Tới lúc phát hiện ra tên kia đang theo sau sấy tóc cho mình thì hoảng hồn đổ quạu hét lên.
"Sấy cái gì mà sấy hả? Tiền điện mắc lắm có biết không?" Ăn không được nên gây sự chính là đây.
"Anh chỉ dùng pin dự phòng trong máy!" La Tấn môi nhếch lên, cuối cùng cũng chịu mở miệng với anh rồi? Nhưng làm gì đổ quạu thế cơ chứ? Đúng là xấu máu mà!
Ninh Tịnh nhìn sang thấy đúng là anh không có ghim điện dùng mới chép môi, quay mặt đi chỗ khác, không gây được thì thôi, hừ. Lần sau kiếm chuyện tiếp vậy, nấu mì nấu mì nấu mì gói tiếp.
Nãy giờ còn chưa lấy cái nồi để đựng nước nữa, cô không muốn a, cô muốn ăn Mì bò huhuhu…
Rồi bỗng dưng thấy không khí hôm nay lạ lạ, vừa đủ ấm, thơm mùi dễ chịu, nhìn quanh nhìn quất.
"Quả nhiên..." Ninh Tịnh nghiến răng nghiến lợi.
"Ai cho phép anh đặt máy điều hòa trong nhà tôi hả? Ai cho phép anh..." Ninh Tịnh chạy loi nhoi khắp nhà mà xem, quả nhiên mỗi nơi một cái, phòng cô cũng một cái.
"Tiền đâu mà trả tiền điện hả? Tiền đâu? Anh tắt ngay cho tôi, tắt hết..." Cô loay hoay loay hoay tìm nút tắt.
"Không có nút tắt, remote anh cũng cất rồi. Điện là anh câu dưới tầng bốn lên, Phi đã thanh toán sòng phẳng với người ta!"
Anh làm việc còn để cho cô bắt bẻ ngang ngược sao?
Ninh Tịnh im thin thít, tay quệt quệt mũi, quay đầu đi, rồi bỗng dưng lại xoay sang rống lên: "Tại sao nhà tôi mà anh muốn làm gì thì làm hả? Muốn đặt đồ ở đâu thì đặt à? Không biết xin phép sao?" Cô vừa la hét vừa làm bộ làm bộ bước ra bàn ăn, ngồi xuống, thò tay cầm đũa cầm muỗng lên, hớp một xíu nước Mì bò, thiệt là thơm, thiệt là ngon mà.
Anh xin phép thì cô đồng ý sao?
La Tấn chỉ nghĩ trong lòng như vậy thôi chứ nào dám hó hé? Mắc công có người lại giận dỗi không thèm ăn nữa thì khổ. Anh ngồi xuống ăn tô mì bò đặt cạnh cô, thò đũa gắp gắp mấy miếng ớt cô vừa mới bỏ vào ra ngoài.
"Ăn ít ớt thôi, bao tử em đang không tốt!" Anh không dám nhìn ai kia, vừa bỏ ớt vào tô của mình vừa cặm cụi ăn.
Ninh Tịnh không thèm lên tiếng, là cô khinh thường đối thoại với anh, thà cô một mình mắng chửi gây sự với anh thì được, hứ... Không có ưa!
Ăn một hơi hết sạch tô mì, lại Sẵn Tiện chụp lấy thuốc và nước ai kia để sẵn trên bàn uống hết.
Ninh Tịnh lúc lắc đi về phòng, nằm ngửa người ra, nhòm thấy ai kia chậm rãi đi tới.
Ghét rồi, nằm dang tay dang chân ra chiếm hết cả giường, mắt kênh kênh kênh, liếc mắt coi thường.
Anh thiệt hết biết, có bà xã nhà ai mà cứ hễ giận chồng là thế này không cơ chứ? Cái giường này nhỏ còn đỡ á. Cái giường to ở phòng anh thế kia còn bị cô nằm dang tay dang chân kê thêm mền thêm gối chiếm trọn, ép anh phải lót chăn dưới sàn mà ngủ mới vừa lòng vừa dạ.
Mà có một cái sự thật anh chưa bao giờ dám nói thẳng ra với ai kia là, thật ra anh chẳng phải vì ai kia nằm kiểu đó mà sợ đến mức phải nằm dưới sàn đâu a.
Chẳng qua là vì bà xã giận, nên anh chiều theo ý mới nằm dưới đất cho vừa lòng vừa dạ ai đó mà thôi.
Chứ nếu theo thật lòng anh mà nói, anh không cần phải nằm trên giường, cô cứ nằm dang tay dang chân ra như thế càng tốt. Anh chỉ việc nằm hết lên người cô là xong việc a, khỏi phải tốn công tốt sức gì nữa...
Hết biết, chỉ giỏi hành hạ chồng mà thôi! Thấy anh cưng nên muốn làm loạn là làm loạn mà.
Hừ... Có ngày chết với anh... Hành hạ chà đạp tra tấn cô cả tháng khỏi bước xuống giường luôn... hừ…
À, bên trên chính là vài dòng tâm sự của kẻ đang quấn chăn nằm dưới đất, uất ức đầy mình nên lẩm nhẩm làu bàu để vơi đi bầu tâm sự đó mà.
Ninh Tịnh nằm trên này vẫn còn dang tay dang chân ra mà ngủ thật say rồi a.