Ninh Tịnh móc ra gói tiền cùng cái phong bì lúc sáng của tiểu Hoàng Mao đưa sang tiểu Vân.
"Tiền của mình kiếm được với của Hoàng Mao. Cậu giữ lấy xem tiền viện phí của Má lớn thế nào, nếu đủ thì đóng trước ba tháng, dư ra thì cất đó. Xem mấy đứa nhỏ cần gì thì mua cho chúng, mình cũng đã đưa Má hai tiền đi chợ của ba tháng sau luôn rồi. Nếu có gì ngon dù là hơi đắt nhưng mọi người muốn ăn thì cứ mua về, để mọi người sống thoải mái chút!"
"Tiểu Tịnh, đâu ra nhiều tiền vậy hả?
"Vừa được phục vụ thâu đêm vừa được trả công!" Ninh Tịnh nhếch môi cười như có như không.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Là bị bao nuôi đó! Có tiền thì cứ xài đi, còn chê tiền ít à? Làm gì đây hả? Khóc cái gì?" Ninh Tịnh bị tiểu Vân nhào đến mà ôm, khóc bù lu bù loa lên.
"Tiểu Tịnh... Hay chúng ta lại trốn đi nữa nhé? Tìm nơi khác sinh sống, được không?" Tiểu Vân mắt đẫm lệ nhìn cô, tiểu Vân biết, dù cho làm tiếp viên quán Bar, nhưng tiểu Tịnh cũng chưa bao giờ để bản thân phải ngã vào đàn ông vì tiền.
Bọn cô làm quán Bar cũng bởi vì phải kiếm tiền nuôi Má lớn nằm viện, lại thêm một nguyên nhân chính nữa là, tiểu Tịnh không có giấy tờ tùy thân.
Nói chính xác hơn là tiểu Tịnh đã bị Khai Tử trên tất cả giấy tờ. Cô đang sống với thân phận của một người đã chết.
Không giấy tờ nên không thể xin việc, chỉ có thể làm việc ở những nơi phức tạp như thế mà thôi.
Tất cả cũng nhờ vào một tay người Cha thân thương của tiểu Tịnh mà ra. Quả nhiên không chừa bất kỳ con đường sống nào cho tiểu Tịnh, áp bức đến chết.
"Rõ ràng là chê tiền ít mà!" Mắt Ninh Tịnh cũng ướt nước, đưa tay lau đi gương mặt ướt đẫm của cô bạn thân.
"Không đi nữa! Không phải hiện tại rất tốt sao? Má lớn có thể ở yên trong bệnh viện, tiền viện phí dư dả, lại có cả đội cận vệ bảo vệ tối đa. Cả cậu nữa, từ nay không phải sống trốn chui trốn nhủi cùng mình, có thể ngẩng đầu lên mà sống!"
"Nhưng cậu…"
"Tin tưởng mình! Mình có cách giải quyết mọi chuyện, được không?" Có muốn rời đi thì cũng chỉ mình cô đi là được. Má lớn cùng tiểu Vân, cô không muốn lại liên lụy đến bọn họ thêm nữa. Vì phải trốn tránh cùng cô, mà tiểu Vân cũng không thể dùng đến chứng minh thư của bản thân để tìm việc làm thật tốt.
Cô là không có để dùng, còn tiểu Vân lại là có mà không dám dùng. Vì sợ dùng rồi sẽ bị Văn Gia tra ra nơi cô đang ở. Cô biết Má Lớn và tiểu Vân đã khổ vì cô và mẹ rất nhiều, rất nhiều.
Cô nợ họ.
"Nghe nói Cậu làm Trợ Lý Riêng cho Chủ Tịch, là thật sao?"
"Ừm..." Ninh Tịnh ừ hử cho qua.
"Mình ngày mai cũng bắt đầu làm thư ký cho Chủ Tịch, cả ngày hôm nay mình đều ở biệt thự La Gia nghe hướng dẫn công việc. Phi nói mình thích hợp làm thư ký nhất! Nhưng tạm thời chỉ theo giúp những việc nhỏ để học tập mà thôi!" Tuy có thể làm công việc yêu thích, bản thân rất vui. Nhưng nếu tiểu Tịnh cảm thấy ngột ngạt thì bản thân cũng có thể buông bỏ tất cả, đi cùng tiểu Tịnh...
Dù sao bản thân cũng chai sạn với những sóng gió mà cuộc đời đem lại rồi.
"Bằng cấp hạng ưu của cậu là thật! Chăm chỉ làm ngày học đêm như thế, còn sợ việc sao?" Ninh Tịnh mỉm cười an ủi tiểu Vân, nhưng lòng đã nghiến răng nghiến lợi rồi.
Tên Phi này, đủ thâm...
Rõ ràng là cái bẫy ngọt ngào, dụ dỗ cô rơi bẫy trong tự nguyện đây mà.
"Mai mấy giờ cậu đi làm? Bọn mình lại được làm việc chung rồi, thật cứ như mơ! Công việc tốt lại có thể làm chung a!" Nụ cười của tiểu Vân thật sáng, thật thánh khiết.
Đôi khi Ninh Tịnh cũng phải tự hỏi, vì cái gì mà một cô nàng xinh đẹp như tiểu Vân lại Ế đến giờ này cùng mình cơ chứ?
Cả tiểu Vân và Má lớn, luôn luôn nghĩ cho cô và mẹ, bọn họ còn thân hơn cả ruột thịt, yêu thương nhau là thật tâm đối đãi.
Nhiều khi Ninh Tịnh còn phải vừa run rẩy mà vừa hỏi cái cô gái xinh đẹp ngọt ngào bên cạnh đang ôm mình đây một câu thế này: "Tiểu Vân, cậu là đồng tính à?"
Thế là nhận nguyên cả trận đòn nhừ tử của cô nàng, rõ khổ mà... hức... người ta nghĩ sao hỏi vậy, hỏi cũng có tội nữa sao cơ chứ?
"Mình... chưa biết nữa, dậy giờ nào sẽ đến giờ đó a! Cậu cố gắng làm tốt Công việc mới là được, mình đến sẽ tìm cậu!" Cầu cho mai sốt để có cớ nằm nhà, tí về phải xối nước lạnh lâu một chút mới được.
Dù gì ăn ở không sáng dậy cũng có cả xấp tiền mặt nằm trên bàn đèn ngủ a.
Không cần LÀM mà cũng được trả công, cô ngu dại gì mà không lấy cơ chứ? Cô không phải Thánh Mẫu a, cô là con mọt tiền, mê tiền như mạng a.
Cuối cùng cũng rửa xong đống chén bát, ai về nhà nấy.
Tiểu Vân ngồi đằng trước xe cùng Phi, chở Ninh Tịnh và La Tấn về chung cư rồi mới chở tiểu Vân về luôn biệt thự.