Đêm đến, mọi người đốt một đám than củi bằng cái thau sắt lớn đặt giữa sân làm lửa trại.
Ai nấy đều rối rít giúp một tay xiên que, giúp một tay lau dọn bàn ghế, chạy việc, lũ trẻ thì bu bu nhau đứng ngồi không yên nơi lò nướng.
Ninh Tịnh lại làm chủ xị giữ vai trò bếp chính, ngồi nướng thịt mà hương thơm bay khắp.
"Jing Mama rắc muối rắc muối đi!" Cả đám nhóc lại nhao nhao lên.
"Rắc gì mà rắc hoài?!" Ninh Tịnh nhăn mũi dùng que sạch khõ khõ lên vài cái đầu loi nhoi kia.
"Ngồi yên đó đi! Nhoi nữa là ăn đòn cả đám!" Làm gì cứ thích xem cô cầm hai nắm tay muối mà se se rắc rắc lên đồ ăn đang nướng thế chứ?
La Tấn thì cứ mặt dày nhấc ghế ngồi cạnh Ninh Tịnh, lắm lúc dùng khăn giấy lau chậm mồ hôi giúp.
Cũng may là cô không thèm né đi, để mặc anh lau gì lau chậm gì chậm.
"Hoàng Mao! (Lông vàng) Em đừng có giành giật đồ ăn của bọn nhỏ được không hả?!" Tiếng Ninh Tịnh như rít như gào la hét cái tên đầu to kia cứ giật đồ ăn trong tay đám nhỏ.
"Tiểu Tịnh Tịnh, soái ca tên là Mạnh Nhất Hoàng, không phải lông vàng lông đỏ gì đâu nhé! Đừng cả ngày cứ gọi bậy gọi bạ đi!" Tiểu thịt tươi tay vẫn không tha đám nhỏ, miệng mồm vẫn không tha cho cô.
"Chào cả nhà, Chị về rồi... có nhớ không nào!!!" Tiểu Vân cuối cùng cũng chạy đến tham gia.
Mọi người nhảy nhót ca hát vui đùa đã đến giữa khuya ngủ gà ngủ gật mới chịu về phòng ngủ.
Để cả bãi chiến trường lại cho Ninh Tịnh, tiểu Vân và Hoàng Mao dọn dẹp.
Mọi người cũng có gom gọn đồ sạch sẽ lại giúp, giờ chỉ còn đống chén dĩa dơ cũng không bao nhiêu, nên ba đứa giành làm sẵn tâm sự luôn, để mọi người nghỉ ngơi sớm.
"Hoàng Mao, em cũng đi ngủ luôn đi! Chị có chuyện nói với tiểu Tịnh!" Tới phiên tiểu Vân đuổi người.
"Hey... Đàn bà con gái mà đòi dọn dẹp cái gì chứ? Đi ra ngoài ngồi tâm sự đi! Thế giới này để soái ca gánh vác!" Vô cùng anh hùng khua môi múa mép.
"Cút nhanh cho chị!" Tiểu Tịnh hất luôn cả mớ xà phòng rửa chén lên người cậu, dính ướt cả áo.
"A... tiểu Tịnh Tịnh thật tàn nhẫn! Đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà mà!" Tạt ướt luôn kiểu này rõ ràng là ép cậu đi tắm rồi còn gì?
"Em đi về phòng, tắm rồi ngủ luôn đây! Không dám làm phiền hai người nữa, hừ!" Hất mặt bỏ đi.
"Trẻ con!" Tiểu Vân trề môi coi thường.
"Mấy hôm nay cậu ở đâu? Má hai nói cậu không ngủ lại Viện" Ninh Tịnh lo lắng hỏi.
"Phi đưa mình về biệt thự La Gia làm khách, ngủ nơi phòng khách bên đó a. Rất thoải mái!" Tiểu Vân bật đài lên khoe, mặt tiểu Tịnh bắt đầu thối hoắc.
"Biệt thự La Gia? Cậu không sợ chết hay sao hả? Dám ở cùng với con yêu quái đó?"
Ninh Tịnh nói xấu Em Gái Ruột nên dí sát mặt vào tai tiểu Vân mà gầm rú lên.
Cố ý không muốn cho cái tên ngồi cách đó 5 thước nghe, y như ôn thần, cứ ngồi làm Mặt Than rồi nhòm nhòm cô lom lom, cả ngày có cảm giác như có quỷ đeo bám.
"Không có a! Phi nói rõ ràng, chưa từng có nữ nhân nào được phép đến đó! Mình là bạn của cậu mới được vào ở a! Còn nói là ở đó là an toàn nhất, không ai dám ám hại mình!" Tiểu Vân gật gật đầu, cũng rủ rỉ rù rì, chắc đây là lý do muốn đuổi Hoàng mao đi đây mà, bát quái a, lắm chuyện a.
"Hắn nói mà cậu cũng tin? Rõ ràng là chủ tớ, hùa nhau nói dối!" Ninh Tịnh rít lên vào tai tiểu Vân.
"Đàn ông một khi thay lòng rồi chính là đồ bỏ đi, bọn khốn nạn, thua cả cầm thú, súc sinh cũng không bằng. Gϊếŧ Vợ Hại Con, chuyện như thế cũng dám làm.
Ninh Tịnh rủa xả một hơi.
Mắt tiểu Vân giật giật giật: "Cái đó... Cái đó là do cha cậu và người phụ nữ kia! Đâu phải ai cũng như vậy!"
Tiểu Vân bị Ninh Tịnh dọa một chập thì lòng cũng hồi hộp theo, nhắc tới mới nhớ, đàn ông không đáng tin, suýt tí là quên mất, mình thiệt dễ bị dụ mà.
"Mình không có cha, nghe không hả???" Ninh Tịnh lại gào sát bên tai tiểu Vân.
"Thủng màng nhĩ a! Cậu có bình tĩnh mà Tâm Sự được hay không? Làm gì mà cứ gào lên thế chứ?"