Không Thể Thay Thế

Chương 29: Tổng tài mặt than

Phi lái xe chạy theo cái thân ảnh trượt ván trên xa lộ một cách bạt mạng đằng trước một lúc, cuối cùng cũng dừng xe ngay tại tổ chức từ thiện Lão Viên.

"Hôm nay chủ nhật, Phu nhân ở chơi với bọn trẻ cả ngày!" Phi nói cho cái người mặt chầm dầm ngồi phía sau nghe, bị vợ bỏ thì liên quan gì cậu cơ chứ? Cứ làm mặt than với cậu là sao?

"Phu nhân xem ra rất giỏi các môn thể thao tốc độ!"

Phi gật gù khen ngợi, phóng xe bạt mạng, chạy bộ bạt mạng, hôm nay lại bán mạng giữa xa lộ trên tấm ván trượt a.

"Muốn làm bà con với Diêm Vương thì có!" La Tấn gầm lên, lướt ván kiểu gì mà tới xe anh đuổi theo còn muốn không kịp? Sợ theo nhanh quá nhỡ cô mà té ngã giữa dừng thì thắng không kịp đυ.ng trúng luôn thì nguy. Mà nếu theo xa xa thì nghỉ luôn, cô vòng vèo một hồi là khỏi tìm, xem có tức chết không chứ?

"Đại ca có vào trong không?" Phi chỉ chỉ vào khu nhà lụp xụp hơi cũ cao ba tầng bên kia, tiểu Tịnh vào trong ấy cũng lâu rồi nha.

"Hỏi thừa..." La Tấn liếc mắt một cái, mở cửa leo luôn xuống xe, chỉnh quần áo ngay ngắn, vừa bước chân đi thì…

"Đi tay không mà vào đó à đại ca?" Phi mím môi muốn cười.

"Ta có tiền a!" La Tấn phát quạu rồi.

"Sau xe có quà cho đám nhỏ, hôm nọ chạy xe ngang tiệm đồ chơi sẵn tiện em ghé mua, vì biết thế nào cũng có ngày cần đến!" Phi nhấn nút bật nắp xe sau lên cho anh.

"Còn không nói sớm?" La Tấn nghiến răng nghiến lợi, nhào đến sau xe mà xách đồ.

Phi phì cười cũng bước ra theo cầm giúp anh vài túi.

Hai anh em bước vào trong thì thấy đám nhỏ đang xếp hàng ngay ngắn chờ tới lượt được Jing Mama hớt tóc, chải đầu cột tóc cho.

Ninh Tịnh đứng trước một cái ghế cao, trên ghế là một cô nhóc ngồi không yên, con bé chỉ tầm 4 tuổi mà thôi.

"Jing Mama à, tại sao không cột 2 chùm cho bảo bối vậy? Bảo bối thích 2 chùm 2 chùm!" Cô bé loi nhoi phản kháng khi thấy cô thắt bím cho mình.

"Cột 2 chùm trông cứ như con nghé con, ngồi yên cho Mama cột tóc lại! Thắt bím trông mới ngọt ngào ưu nhã, soái ca nhìn vào sẽ thích ngay, biết không hả?!"

Cộp, dùng lược khõ luôn lên đầu cô bé.

"Oa... thiệt sao?" Cô bé lập tức tươi rói, tuột tuột xuống ghế cho bạn khác lên Mần tóc.

"Bảo bối đến đây mà soi gương này, thật xinh!" Vài ông lão bà lão ngồi uống trà gần đó cũng bật cười vì câu trả lời của Ninh Tịnh, kéo cô nhóc đến gần hôn nựng vài cái.

"Tiểu Tịnh, nghe nói hôm nọ con vừa mới đυ.ng xe mà, đã khỏe hẳn chưa con?" Một bà lão hiền từ bước gần đến bên Ninh Tịnh Nhìn nghiêng nhìn dọc.

"Va chạm nhẹ thôi Má hai, để con làm tóc xong cho đám nhỏ rồi vào nấu chè sen cho cả nhà ăn nhé! Lâu rồi không ăn, rất thèm nha!" Ninh Tịnh cười lém lỉnh vô cùng vui vẻ.

Và y như rằng xem La Tấn là không khí thật rồi.

Anh bước vào chào hỏi phát quà cho đám nhỏ cả buổi, thế mà tiểu Tịnh chả thèm liếc mắt nhìn đến anh.

Đám nhỏ nhảy nhoi nhoi vòng quanh anh như thế kia cơ mà. Cô cứ mặc kệ làm như không thấy, cứ giữ lấy một đứa hớt tóc hoặc làm tóc xong rồi lại Thả cho đi.

Xong việc là lại thật sự đi thẳng luôn vào bếp nấu chè sen đem ra mời mọi người.

Anh lẽo đẽo theo sau cũng không thèm ngó đến.

Chỉ là do La Tấn quá mức Tổng Tài Mặt Than nên cả cái viện chỉ dám đứng nhìn theo anh chứ chả ai Thèm tới gần bắt chuyện a.

Y như cả thế giới mắc nợ anh vậy.

"Hey... Tiểu Tịnh Tịnh!" Một soái ca cực kỳ cực kỳ baby tiểu thịt tươi xuất hiện, trông mặt mày dáng vóc tầm 20 tuổi, vừa vác ba lô vào đến thấy được Ninh Tịnh là đâm đầu nhào đến dang tay ra định ôm ôm.

Chỉ tiếc là tay thì dang, chân thì nhào đến nhưng mà nhích mãi không đi, khoảng cách chỉ còn một thước thôi a.

"Ai.... ai dám nắm ba lô của ta?" Tiểu thịt tươi hét toáng lên, xoay người lại kênh kênh cái tên ôn thần Mặt Than Đen đang nắm kéo lấy ba lô mình, thậm chí còn lôi sang vứt mình qua một bên, chen ngang đứng vào giữa, che mất tiểu Tịnh Tịnh của mình.

"Tiểu Tịnh Tịnh!" Mếu máo cong môi chuyển sắc mặt sang làm nũng ngay.

"Chị đây!" Ninh Tịnh dang tay đi vòng luôn sang người nào đó mà ôm lấy tiểu soái ca.

"Đi chơi có vui không?" Ninh Tịnh phủi phủi giúp quần áo lấm lem bụi đất của cậu.

Đôi tay của anh chàng nào đó đã nắm xiết lại rồi, anh muốn đánh người.

"Vui lắm nha, ta leo lên tận đỉnh núi, khung cảnh thật sự rất hùng vĩ nha!" Quơ tay múa chân chỉ trỏ, kể lại cho mọi người nghe một thôi một hồi.

"Vậy tốt! Chơi đã rồi thì mai lại làm việc thôi! Lương tháng này đâu? Sao còn không giao ra?" Ninh Tịnh tạt ngay nước lạnh vào mặt, tiểu soái ca vẻ mặt lập tức yểu xìu, gục đầu lò mò trong ba lô lấy ra phong bì đưa cho cô.

"Hϊếp người quá đáng! Làm ta uổng công thương yêu tiểu Tịnh Tịnh, thật sự là bỏ công thương mà!" Than trời trách đất.

Sếp Mặt Than đứng bên này sau cơn ghen bỗng chốc môi nhếch nhếch lên, mặt mày tươi rói y như hoa nở.

"Có tiền rồi! Tối nay chúng ta BBQ thôi!!!" Ninh Tịnh nhảy dựng lên huơ huơ phong bì trước mặt đám nhỏ.

"BBQ... BBQ.... yeah yeah yeah..." Tiếng cười đùa vui vẻ vang rền.

"Ta không cần biết, ta phần lớn nhất!" Tiểu soái ca vẫn còn buồn đau sầu khổ.

"Cậu còn chê bản thân ăn ít quá à?" Ninh Tịnh liếc mắt khinh bỉ, móc trong phong bì ra vài tờ tiền đưa cho cậu ta.

"Đi chợ mua đồ ăn đi! Phải nộp lên giấy thanh toán đàng hoàng! Má hai kiểm tra nó lại giúp con, không tin tưởng được!" Ninh Tịnh nhòm nhòm sang Má hai mà tỏ vẻ rèn sắt mãi mà không thành thép, trề môi coi thường, cực kỳ coi thường.

"Khinh người quá đáng, hừ..!" Cậu giật lấy mấy tờ tiền, quay đi vào trong, tắm xong rồi đi chợ giúp tiểu Tịnh Tịnh thôi.

"Đi tắm... hứ!" Hất mặt cao ngạo đi vô nhà.

Ninh Tịnh phì cười, mọi người cũng đều vui vẻ nói cười theo.