Không Thể Thay Thế

Chương 28: Anh sợ sẽ vĩnh viễn mất đi em

Bước ra đến cổng, Ninh Tịnh nhìn quanh, khi chiếc siêu xe không mui màu vàng đen kia trờ tới, cô bỗng dưng bước hẳn luôn xuống đường, chắn trước đầu xe.

"Soái ca à! Muội muốn quá giang xe một chút có được không?" Là câu hỏi, nhưng người đã tiến đến mở bật cửa xe mà leo vô ngồi rồi.

"Chạy đi! Muội chỉ đường!" Ninh Tịnh nở một nụ cười ngọt ngào đầy mị hoặc.

"Trả công bằng gì đây Mỹ Nữ?" Quả nhiên là Soái ca, rất ga lăng, lập tức phóng vọt xe chạy đi.

"Một nụ hôn..." Ninh Tịnh liếʍ nhẹ đôi môi ướŧ áŧ có chút tanh nồng của mình, cô lại nở một nụ cười rạng rỡ, nháy nhẹ đôi mắt to tròn đầy sức hút.

"Liều luôn!" Chàng trai cười đến mặt cũng nở hoa rồi, phóng xe vùn vụt chẳng còn biết đến trời trăng gì nữa.

Đến nơi thì…

"Mỹ Nữ! Đừng chơi trò quỵt nợ..." Ai kia kêu gào khản cổ.

"Hôn rồi đó thôi! Chị đi nhé, nhóc con!" Ninh Tịnh lại nháy mắt cười đầy tà mị, phủi mông bỏ đi luôn vào tòa chung cư.

"A..... Rõ ràng là lừa đảo mà!!!" Cậu ta ôm đầu la hét, vì sao lại như vậy? Vì sao chỉ là hôn lên tay rồi ịn tay lên má cậu là sao chứ? Vì sao a…

Nụ hôn trong mơ của cậu? Nụ hôn với mỹ nữ xinh đẹp như yêu nghiệt của cậu đâu mất rồi?

Đúng, cô ấy không sở hữu nét đẹp của Thiên Tiên, mà là một nét đẹp Yêu Nghiệt đến tất cả đàn ông đều phải phát cuồng.

"Huhuhu..." Chấn Hiên ôm đầu kêu khóc, cậu sẽ ghi nợ, lần sau gặp, cậu sẽ đòi cho bằng được a... huhu... ức chết cậu rồi, huhuhu.

Căn nhà nhỏ nơi sân thượng tòa chung cư.

Ninh Tịnh mở vòi sen cho nước xả thật mạnh, để dòng nước lạnh buốt phả vào người.

Cô muốn rửa trôi đi tất cả, trôi đi quá khứ, trôi đi hiện tại, và cả tương lai cô cũng muốn tẩy trắng đi... Thật mệt mỏi.

Lòng lại đau, đau đến muốn chết đi.

Nấu vội tô mì, Ninh Tịnh không thèm nhai mà chỉ vài ngụm nuốt sạch tất cả.

Cầm một nhúm thuốc nhỏ, cho hết vào môi, lại hớp một ngụm nước.

Tóc vẫn còn chút ướt, nhưng cứ mặc kệ, trùm lấy đồ bịt mắt bịt tai, tắt đèn, ôm gối chìm vào giấc ngủ.

Chuyện ngày mai, cứ để ngày mai tính, dù sao bản thân cô có muốn bần cùng tàn tệ hơn nữa cũng không thể.

Hết cách rồi, ai bảo cô vốn là kẻ bần cùng của bần cùng, tàn tệ của tàn tệ, vốn là ở tận đáy vực thẳm rồi đó thôi.

Tiếng thở đều nhịp vang lên nơi căn phòng nhỏ…

Ninh Tịnh vẫn biết rằng có một bóng hình cao lớn luôn lẽo đẽo theo sau,đứng mãi bên góc giường lặng lẽ nhìn cô say giấc.

" Anh Chỉ Sợ Một Giây Rời Mắt Khỏi Em, Anh Sẽ Vĩnh Viễn Mất Đi Em" La Tấn như kẻ say lẩm nhẩm trong cơn mộng, đứng nơi góc giường giọt lệ nam nhi chầm chậm tuôn rơi.

"Khụ khụ... khụ..." Cổ họng khô rang rát buốt, Ninh Tịnh chống người dậy, bước xuống giường đi ra hướng tủ lạnh, lò mò rót ra ly sữa tươi uống vài ngụm để xoa dịu cơn đau âm ỉ nơi bao tử.

Cô hôm qua uống rượu nhiều quá, bao tử vốn có vấn đề giờ bệnh lại thêm bệnh.

La Tấn lót chăn nằm dưới đất, vừa thấy tiểu Tịnh mò dậy, cũng liền bật dậy lò mò đi theo.

Cô ho lụ khụ cả đêm, mà anh để thuốc ngay bàn cũng không chịu dùng, để sữa cũng không uống, đã hoàn toàn xem anh là vô hình rồi.

Vào bồn tắm đánh răng súc miệng lại lần nữa, Ninh Tịnh có cảm giác cả cổ họng tanh tưởi mùi máu và lợn cợn khó chịu.

Nhìn vào gương cô mới thấy, khóe môi có dính chút màu đỏ đậm.

Uống có chai rượu thôi, có cần tệ hại thế này không chơ chứ? Thật hết biết rồi!

Loay hoay một hồi Ninh Tịnh vòng trở về phòng đắp chăn ngủ.

Ai kia lại ngồi một lúc bên dưới giường nhìn cô ngủ say rồi mới đặt mình nằm lên gối.

Đồng hồ reo báo 6h sáng, hôm nay chủ nhật.

Ninh Tịnh vội vàng bật người dậy, thay ra bộ cánh thể thao từ quần áo cho tới giày, tóc buộc cao ngay ngắn, bôi chút son dưỡng môi.

Bước đến hông nhà ôm lấy cái ván trượt, lao luôn ra cửa cắm đầu chạy đi xuống lầu.

Bỏ mặc La Tấn ngồi bên bàn ăn đã được anh cho người dọn ra từ sớm, ngồi ngóc mỏ nhìn tiểu Tịnh loay hoay, xong rồi không thèm ngó ngàng gì đến anh mà cắm đầu bỏ chạy đi rồi.

La Tấn sắp tức chết, báo ứng mà!

Anh hôm qua rõ ràng giận quá không kìm chế được mới đẩy cô ra bỏ đi, nhưng anh có đi đâu? Anh ngồi ngay cầu thang ôm đầu bình tĩnh một lúc, vì anh sợ không giữ bình tĩnh lại làm tổn thương cô mà thôi.

Đến khi anh quay lên thì cô đã nằm dài ra đất ngắm trời mây rồi.

Chưa kịp hốt hoảng vì đống rượu có lẫn ít máu tiểu Tịnh nôn ra cạnh đó, thì lại thấy cô chỉnh trang lại y phục nhặt giày lên, ngó lơ luôn anh mà rời đi, hoàn toàn ngó lơ.

Làm anh cũng không dám đá động tới, chỉ dám lẽo đẽo theo sau.

Nhỡ đâu động tới cô lại lên cơn nhắc đến chuyện đứa bé để cố tình đuổi anh đi nữa thì làm sao? Đúng là máu xấu mà! Ai làm gì đâu chứ? Tự dưng thấy đến Văn Nhã Kỳ cái là gây sự với anh à?