Không Thể Thay Thế

Chương 27: Sủng Vật của Thượng Đế

"Lụm giày! Tôi muốn lụm giày!" Ninh Tịnh thét lên, đúng nghĩa mượn rượu quát tháo mà, cứ muốn nhào đầu ra lan can.

"Anh mua đôi khác cho em! Ngồi yên!" La Tấn quát lên, vẫn ôm ghì lấy cô, tay chân kẹp cô ngồi yên lại, không cho cử động.

"Không muốn! Chỉ muốn đôi đó! Chỉ muốn mỗi nó..." Cô bật cái đầu bị anh đè vào vai ra, lại bị anh ấn tay đè lại.

"Tí nữa anh nhặt giúp em! Giờ ngồi yên!" La Tấn mắt giật giật khi thấy tiểu Tịnh vẫn còn ôm chai rượu trong lòng, nâng lên ực 1 phát cạn sạch.

"Còn không? Không đủ lót dạ dày!" Cô lắc lắc cái chai trống không trước mặt anh.

"Không cho uống nữa! Ngồi yên cho anh!" La Tấn giật lấy chai rượu, vứt đi.

"Đứa bé đó... thật ra..." Mắt cô ửng đỏ nhìn sang anh.

La Tấn nghiêm mặt, mày cau lại nhìn cô, tay vẫn ôm chặt không buông.

"Lúc bé con mất đi... chỉ có chút xíu chút xíu thế này mà thôi!" Cô chìa chìa bàn tay ra mà chỉ chỉ lên ngón tay cho anh xem.

"Đừng nói nữa!" Mắt La Tấn khép lại, anh không muốn nghe, tay kéo đầu cô dựa vào vai mình, ép cô ngủ.

"Bác sĩ bảo muốn lấy đứa bé ra, phải dùng những thứ dao kéo bén nhọn kia, cắt... cắt... cắt... ra từng mảnh..." Môi Ninh Tịnh nhếch lên cười, ánh mắt hướng về trời cao, môi vẫn nhấn mạnh từng câu từng chữ như cắt nát tim hai người.

"Anh bảo em đừng nói nữa!" Giọng anh bắt đầu mất bình tĩnh, đôi tay xiết lấy cô càng chặt, như muốn nghiền nát thân thể cô ra.

Ninh Tịnh cắn răng, nhíu mi cố nén tiếng kêu đau bật ra khỏi cổ họng.

Một lúc sau, lại cất tiếng đầy giễu cợt.

"Tôi rất sợ đau, càng sợ bị thứ sắc bén gì đó đưa vào người mình. Đã bảo bác sĩ cho hai viên thuốc trục thai thuận sản. Người khác chỉ uống một viên, vì đứa bé đã lớn nên tôi phải uống hai viên..."

Ninh Tịnh dừng lại, nghe rõ từng tiếng răng La Tấn cạ vào nhau, môi anh mím lại đến bật máu, đôi tay ôm ghì lấy cô như muốn ép cô vỡ nát hòa vào thân thể anh.

"Câm miệng!" La Tấn rít lên, lại như mắc nghẹn nơi cổ họng.

"Đau đớn..." Ninh Tịnh như ngộp thở, khớp hàm bị anh bắt lấy, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh.

Cô cố hít lấy chút không khí, mặc kệ cơn đau lại cất tiếng, đôi mắt không chút sợ hãi nhìn sâu vào mắt La Tấn.

"Đau đớn kéo dài suốt 2 ngày... 2 đêm... cuối cùng thì...A...." Cả người Ninh Tịnh ngã ngang nằm luôn dưới đất.

La Tấn hất người cô ra, đứng bật dậy, đôi tay nắm chặt thành đấm, quay lưng bước đi.

Nếu còn tiếp tục nghe, anh nhất định sẽ gϊếŧ cô mất.

"Đứa bé ấy mất đi, có thể rời khỏi anh... Lòng tôi thật sự nhẹ nhõm, thật sự không còn chút gánh nặng gông xiềng nào nữa..." Tiếng cô cười trêu chọc lại vang lên.

Bước chân La Tấn rời đi, từng bước từng bước.

Ninh Tịnh nhìn theo, lòng càng trở nên câm lặng, chấm dứt đi.

Chờ đến khi bóng lưng La Tấn đi khuất, Ninh Tịnh bỗng nhiên nôn khan, cả chai rượu trong cơ thể cô bắt đầu tạo phản rồi, trào sạch sẽ ra ngoài, lại kèm thêm chút chất lỏng màu đỏ đậm.

Lau đi khóe môi dính thứ chất tanh tưởi ấy, Ninh Tịnh lại mỉm cười. Lại xoay người sang cạnh đó mà nằm lăn ra đất, hướng mắt nhìn lên trời cao.

"Thật nhanh... chưa gì đã hoàng hôn rồi..."

Chân trời đỏ ối, thật đẹp, nhưng vào mắt cô sao nó lại u ám đến thế?

Khóe môi lại nhếch lên một nụ cười thê lương tuyệt mỹ, làn môi mọng ướt ấy lại lấm lem chút chất lỏng màu đỏ đậm, màu đỏ của máu.

Cao ốc La Thị có khác, đến cả sân thượng cũng sạch sẽ mát rượi, Ninh Tịnh chỉ muốn nằm mãi nằm mãi mà không đứng dậy nữa.

Nhưng Ninh Tịnh cũng tự hiểu, nơi này không thuộc về cô.

Ninh Tịnh nâng người ngồi dậy, cô lại loạng choạng leo ra lan can lò mò nhặt vào đôi giày cao gót ưa thích của mình. Mang vào, tháo bung mái tóc xõa dài trên vai, cởi đi hai chiếc cúc áo ngột ngạt bên trên.

Ninh Tịnh hít sâu, môi nở một nụ cười thật tự tin.

"Lại bước tiếp thôi nào!"

Bước chân cô có chút xiêu vẹo, nhưng chỉ tôn thêm sự uyển chuyển quyến rũ của thân hình quá mức cân đối ấy.

Làn môi rướm vài vệt máu lại càng tôn lên sự yêu mị của bờ môi quyến rũ đến cuồng dã kia.

Mái tóc bồng bềnh lay nhẹ trong gió, từng bước chân uyển chuyển lả lướt, Ninh Tịnh đi đến đâu cả thế giới đều phải quay đầu nhìn lại.

Trời đã sụp tối, nhưng công ty vẫn chưa tan làm hết.

Những ánh mắt bắt gặp cô trên đường đều phải dừng lại mà hút khí lạnh.

Chỉ biết cảm thán, thế gian vẫn có một Sủng Vật của Thượng Đế như thế này sao?

Dường như tất cả những nét đẹp của thế gian đều thuộc về cô rồi.