Không Thể Thay Thế

Chương 26: Văn tiểu thư, mời!

Ninh Tịnh bất chợt quẫy mạnh tay, thật mạnh thật mạnh, thật dứt khoát, tay kia cầm vội chai vang đỏ đặt trên bàn, nhấc chân chạy thẳng ra hướng cửa, chạy luôn ra bên ngoài.

"Phi!!!" La Tấn gào lên.

Phi vội vã chạy vào.

"Cho người đưa cô ta ra về ngay lập tức! Chưa được cho phép không được tùy tiện bước chân vào La Thị!" La Tấn cắn chặt răng, lao đi về hướng tiểu Tịnh vừa chạy đi.

"Văn tiểu thư, mời!" Phi lịch thiệp chìa tay Đuổi Người.

"Cậu có biết câu vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường hòa không hả?" Văn Nhã Kỳ chưa bao giờ cảm thấy tên Phi này vừa mắt, hắn luôn luôn chống đối lại cô ta.

"Thật sự dám đuổi ta?"

"Phi chỉ làm theo lời Chủ Tịch căn dặn! Văn tiểu thư có ý kiến gì thì xin hãy Ở Cuối Giường thương lượng với Chủ Tịch!" Tay vẫn giữ nguyên tư thế mời.

"Ta về nói rõ với cha, anh ta càng ngày càng quá quắt!" La Tấn xem cô ta là gì chứ? Gọi là đến, muốn đuổi đi thì đuổi đi sao? Lại còn dám đuổi theo tiểu tiện nhân đó bỏ mặc cô ta?

"Vâng, mời Văn tiểu thư!" Phi lại cố ý nhẹ nhàng nhắc nhỡ.

Văn Nhã Kỳ tức đến dậm chân, nhưng lại sợ làm tổn thương đứa bé trong bụng.

Đứa bé chính là kim bài của cô ta, không thể có chuyện gì a.

Bước chân ra ngoài mà mang cả một bụng tức tối. Về sẽ báo lại với mẹ, tiểu tiện nhân đó dám xuất hiện tại nơi này, không phải đã cho người thủ tiêu nó rồi hay sao chứ?

Vì sao còn có thể sống sờ sờ và trở về đây?

Còn có, mẹ đã bảo bỏ thuốc cho cô ta ăn nằm với cả đám côn đồ kia mà? Vì sao cái thân thể rách nát ấy còn dám vác mặt về đây mà dụ dỗ Tấn ca?

Liệu tiểu tiện nhân đó có nói với Tấn ca hết mọi chuyện không? Phải nhanh chóng trở về báo lại với mẹ mới được. Không thể để tiểu tiện nhân đó sống tiếp, dám trở về đây thì nhận lấy cái chết đi.

À không, sẽ là sống không bằng chết.

.....

Nơi sân thượng của tòa cao ốc.

Ninh Tịnh ngồi trên lan can đưa hai chân ra ngoài, bên ngoài còn có một cái thềm gạch chìa ra khoảng nửa thước. Đôi giày cao gót của cô đang nằm lăn lộn trên đó.

Đôi tay run run cố bật mở ra chiếc nút chai, nhưng dường như một chút sức lực cô đều không còn. Nhắm mắt lại, hít thật sâu.

Phựt… Cuối cùng cô cũng nhổ được chiếc nắp cứng đầu ấy ra.

Dốc ngược chai rượu, Ninh Tịnh nốc một hơi hết một phần tư, dùng tay lau vết rượu dính trên môi, mắt cô nhìn vòng quanh cảnh sắc bên dưới tòa nhà.

Lúc bé cô rất sợ cao, chỉ leo lên ghế thôi đã run như cầy sấy rồi, mẹ luôn cười trêu cô nhát gan, thỏ đế.

Nhưng giờ... quả nhiên mọi chuyện đều có thể thay đổi. Hiện tại nếu như bắt cô phải từ trên này nhảy xuống, cô cũng không hề chớp mắt sợ hãi.

Cô thật gan dạ có phải không? Không hề, một chút lá gan cô cũng không có.

Cô sợ hãi nhà họ Văn, là nỗi sợ đến từ sâu thẳm linh hồn.

Cô sợ sự tàn ác bẩn thỉu không từ thủ đoạn của bọn người ấy, cô sợ từng ánh nhìn soi mói tàn nhẫn của người cô gọi là Cha khi nhìn mình.

Cô sợ nụ cười nham hiểm của người đàn bà ấy như muốn ăn tươi nuốt sống mẹ con cô.

Cô sợ cái vẻ mặt giả tạo đạo đức của kẻ tự nhận mình là em gái ruột thân thiết yêu mến.

Nỗi sợ thấm đến tận xương tủy.

Sợ đến phát nôn mỗi khi nghĩ đến bọn ác ma ấy.

Rượu thấm vào ruột gan khiến lòng Ninh Tịnh ấm lại, đôi tay cũng đã bớt run rẩy như trước, nhìn lại chai rượu mới hớp vài ngụm mà chỉ còn lại có tí tẹo, cô cũng phải khâm phục tửu lượng của chính mình.

"Lại lên đô rồi..." Ninh Tịnh nhếch môi cười, nhưng nụ cười lại không hiện nơi đáy mắt, nụ cười nhếch trêu chọc thê lương.

"Tiểu Tịnh!" La Tấn thét lên, vừa lên đến nơi đã thấy dáng cô chập choạng đứng không vững ngoài mép lan can, một tay còn vịn lại nơi ấy.

Lòng anh hốt hoảng lao nhanh đến chụp vội lấy tay cô.

"Vào trong! Mau vào trong này!" La Tấn nghe được giọng mình đã phát run, mắt cũng cay đỏ.

"Đến để trách tôi gϊếŧ con trai anh sao?" Ninh Tịnh muốn hất tay anh ra, nhưng hơi men khiến người cô đứng không vững lại nghiêng ra ngoài.

"Không!" La Tấn ghì lấy tiểu Tịnh kéo vào trong, ôm chặt lại, nơi này gió thật lớn, cứ muốn thổi bay cô ra khỏi anh, muốn thổi bay cô đi mất.

Ẵm luôn cô lên, vì sợ tiểu Tịnh phản kháng mạnh sẽ ngã luôn xuống đường. La Tấn chỉ dám một tay ôm ghì lấy người cô, một tay đỡ từng chân cô qua lan can, xong mới dám ẵm cô ngồi luôn xuống đất.

La Tấn kiệt lực, thật sự kiệt lực rồi.

Chỉ muốn ôm cô ngồi luôn thế này mà thôi. Anh là bị cô dọa đến suýt đau tim mà chết.