Cạch…
Cánh cửa bỗng dưng bật mở, một thân hình nữ tính vội vã bước vào, phía sau lưng là thư ký chạy theo muốn ngăn cản.
"Văn Phu Nhân! Ngài không được xông vào... Chủ..." Âm thanh cắt ngang khi đã cản không được người, Văn Nhã Kỳ đã mở cửa bước luôn vào trong rồi.
Biết làm sao được Văn Phu Nhân đang mang thai tiểu thiếu gia, bụng to như thế ai mà dám nhào đến kéo ra hay cản trở cơ chứ?
Văn Phu Nhân, Văn Phu Nhân, rõ ràng là gọi cô ta là Phu Nhân rồi thì gọi Phu Nhân hoặc La Phu Nhân, làm gì lại ghép cái họ Văn của cô ta vào làm gì kia chứ?
"Em không biết gõ cửa?" Mày La Tấn nhíu chặt, tay cũng không hề buông người trong lòng ra hay có cảm giác chột dạ gì.
"Em... Em nghe nói anh mới dắt một nữ trợ lý riêng đến nhận việc. Em muốn gặp qua một lần để còn dặn dò vài thứ cho cô ta dễ dàng chăm sóc anh hơn!" Văn Nhã Kỳ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của La Tấn, cô ta bỗng dưng chùn bước, giọng nhỏ nhẹ.
"Tin tức thật nhanh! Thật sự là xem nhân viên của La Thị thành tay chân của bản thân rồi sao?" Giọng La Tấn sắc bén như gáo nước lạnh dội thẳng vào người khiến Văn Nhã Kỳ hốt hoảng run rẩy, cô ta hiểu rõ ý của anh, đang trách cô dám để tay chân tại La Thị dám theo dõi anh.
"Em... Em..." Văn Nhã Kỳ rối đến không biết phải biện minh thế nào, nhưng bỗng dưng nhìn thấy gương mặt từ trong lòng anh ngồi dậy xoay sang, cô ta liền ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình.
"Tiểu Tiện Nhân!" Âm thanh nghẹn nơi cổ họng Văn Nhã Kỳ, ánh mắt xẹt ngang một tia sát ý.
Và như phát hiện ánh mắt âm trầm của La Tấn, Văn Nhã Kỳ bỗng dưng sực tỉnh, lập tức chuyển đổi sắc mặt.
Ánh mắt buồn thương tiếc nuối bước đến gần Ninh Tịnh hơn.
"Chị...." Chất giọng thật bi thương.
"Không phải chị du ngoạn Thụy Điển sao? Về rồi sao không về nhà? Cha Mẹ rất nhớ Chị!" Văn Nhã Kỳ dứt câu như muốn nhào đến ôm chầm lấy Ninh Tịnh.
"Ở yên bên đó! Bụng em như thế rồi còn làm loạn cái gì?" Giọng La Tấn vang lên, vẻ mặt không biểu hiện chút tình cảm nào.
Lúc nào anh cũng mang vẻ mặt sắt như vậy, Văn Nhã Kỳ nhìn riết cũng quen. Lập tức ngoan ngoãn làm theo lời anh mà dừng lại động tác nhào đến.
"Em suýt tí nữa lại quên mất con của chúng ta rồi!" Văn Nhã Kỳ cười ngọt ngào, tay nhẹ nhàng vuốt bụng, chậm rãi đi đến chỗ La Tấn và Ninh Tịnh đang ngồi.
"Anh xem! Hôm nay con đạp em những ba lần, chắc là nhớ cha rồi!" Văn Nhã Kỳ đứng trước mặt hai người, muốn đặt mình chen vào ngồi ở giữa.
Ninh Tịnh lập tức ngồi bật dậy, muốn rời anh ra và tốt nhất là cách xa cô ta.
Ninh Tịnh nhìn hết nổi, lúc bình thường cô còn có thể lừa người dối mình làm lơ mọi chuyện, xem như không hề có gì, cho qua tất cả.
Nhưng đυ.ng mặt rồi cô mới biết lòng mình rỉ máu đến mức nào. Cô sắp thở không nổi, nhìn cô ta cứ đưa bụng ra trước mặt, thật sự cô không phải bồ tát, dòng máu chảy trong cô đầy sự cuồng loạn.
Nếu còn phải chứng kiến cảnh này tiếp tục, cô sợ cô sẽ gϊếŧ Văn Nhã Kỳ lẫn đứa bé, hoặc là sẽ tự gϊếŧ chính mình.
Ninh Tịnh làm không được, nghĩ đến người đàn ông mình yêu cả đời lăn qua lộn lại với người đàn bà khác trên giường, cô không thể chấp nhận.
Tha thứ cho cô có suy nghĩ ấu trĩ như thế, nhưng vì nỗi đau của Mẹ đã ám ảnh bám lấy tâm trí của cô từ bé, cô từng thề, chỉ gả cho nam nhân chỉ yêu mỗi mình cô, chỉ lấy mỗi mình cô, chỉ cưng chiều ôm ấp mỗi mình cô... cả một đời.
Đó cũng là lý do Ninh Tịnh biến mất 9 năm, cô không quay đầu lại, càng không muốn gặp lại anh, dù rằng trong những cơn mơ lòng cô luôn gào thét nhớ anh, nhớ anh đến tan nát cõi lòng.
VỢ... CON... MỘT MÁI ẤM...
Mọi thứ anh đều đã có đủ, cô hiện tại là gì của anh đây?
Có đui mù cũng biết cô là gì, có ngốc chăng nữa cũng biết đoán ra được thân phận ẩn đằng sau cái danh Trợ Lý Riêng mà anh mới tìm cho cô.
Lúc nãy Thư Ký đưa cô đi một vòng giới thiệu và chào hỏi các bộ phận của công ty, ánh mắt của bọn họ nhìn cô là thế nào?
Nhìn cô như một kẻ thứ ba, nhìn cô như một ả tình nhân được bao nuôi.
Cô không phải sạch sẽ trong sáng gì, ngay cả nơi quán Bar phức tạp cô còn có thể lăn lộn qua ngày kia mà.
Cô còn sợ ánh mắt thế nhân sao? Cô không sợ, nếu làʍ t̠ìиɦ nhân cho bất kỳ ai cô cũng không sợ.
Chỉ riêng anh, riêng anh là không thể! Dù cho cô có bần cùng bẩn thỉu thế nào đi nữa, cũng hãy cho cô xin lại chút tự tôn cuối cùng, cho cô giữ lại chút giá trị cuối cùng của bản thân.
"Em muốn đi đâu?" La Tấn nắm lại cánh tay tiểu Tịnh giữ chặt, không cho cô bước đi.
Thấy Ninh Tịnh vừa đứng lên, Văn Nhã Kỳ liền nhân cơ hội ngồi vào giữa hai người.
Cánh tay hai người nắm chặt ở phía sau lưng Văn Nhã Kỳ, cô ta nhỏ nhẹ xoay sang nói với Ninh Tịnh.
"Chị, bao nhiêu năm không gặp, chị đừng giận cha mẹ nữa! Sau sự việc chị phá thai xảy ra cũng là vì họ quá giận mà thôi! Cha mẹ ngày đêm đều bảo nhớ chị! Từ lúc chị nói đi Thụy Điển đến giờ đều bặt vô âm tính, cả nhà ai nấy đều rất lo lắng…"
Thấy cánh tay tiểu Tịnh run lên như kìm nén gì đó, vẫn đứng hướng mặt ra ngoài cửa. La Tấn càng nắm lấy tay cô chặt thêm, mắt dán hẳn vào bóng lưng đơn độc ấy.
"Chị... Đừng giận nữa mà! Cha mẹ cũng vì nghĩ cho chị, đứa bé ấy vốn là vô tội!" Văn Nhã Kỳ nước mắt rưng rưng, đưa tay nắm lấy vạt áo Ninh Tịnh cầu xin.
La Tấn thật muốn bóp chết Văn Nhã Kỳ, là cố ý sao?
Muốn trách muốn mắng tiểu Tịnh cũng là để anh trách, không đến phiên cô ta lên tiếng.
Thấy đôi tay tiểu Tịnh run rẩy ngày càng mạnh, đôi tay cô cũng siết lại thành nắm đấm.
La Tấn đứng bật dậy, lòng anh hụt hẫng rối bời, anh sợ mất cô, cảm giác hoang mang này lại ập đến.
Anh không có tâm trí để la hét với Văn Nhã Kỳ, tâm hồn anh hiện tại chỉ chìm đắm vào một bóng hình duy nhất đang đứng quay lưng với anh mà thôi.