Không Thể Thay Thế

Chương 24: Anh sẽ giúp cô trả thù sao?

"Vậy vì sao cậu dám chắc là do Văn gia làm?"

"Vì ngoài Văn gia ra, các thế lực hiện tại không ai đủ sức để ngăn chặn người của em làm việc, thậm chí thủ tiêu không để lại bất kỳ dấu vết nào! Vì thông tin người kia vẫn gửi hồi báo đều đều, nhưng em biết đó là tin tức giả được ngụy tạo!"

Bởi vì Văn gia hơn 10 năm nay dưới sự che chở và bao bọc của La Thị, hiện tại đã không còn là một Văn gia mềm yếu đơn giản như trước kia nữa.

"Thủ tiêu cả người của cậu?" Anh thật sự không dám tin, người của Phi cũng chính là cấp dưới của anh, muốn thủ tiêu người của anh? Khả năng chính là con số 0, còn là thủ tiêu không để lại dấu vết nào, thật khó tin.

"Thậm chí em còn nghi ngờ trong Biệt Đội X của La Thị, có người đã bị Văn gia thao túng mua chuộc, vì chỉ có người của Biệt Đội X mới biết cách tra được hành tung của nhân viên bên em để thủ tiêu và xóa sạch dấu vết!"

Tay Phi nắm chặt lại, Văn gia đã vươn móng vuốt vào tận La Thị rồi, tất cả đều là nghi ngờ của cậu, nhưng cậu biết hiện tại thời cơ đến rồi.

Động đến tiểu Tịnh thì dù là trời cao đại ca cũng sẽ lật đổ.

"Không Khả Năng!" La Tấn đứng bật luôn dậy, tay đấm mạnh lên bàn.

Biệt Đội X chính là các phần tử Chính Trị Gia do La Thị bồi dưỡng từ trứng nước, La Thị bỏ tiền bồi đắp và đưa bọn họ lên chức vị hiện tại. Bọn họ không phải biệt đội sát thủ, nhưng họ chính là tay trong Chính Trị do La Thị dẫn dắt chỉ điểm. Quyền Lực của La Thị cũng từ đây mà ra.

"Đại ca, Phi lấy chính sinh mạng của mình ra thề! Chỉ cần có được quyền mệnh lệnh và khai trừ Biệt Đội X, Phi nhất định sẽ điều tra ra tất cả. Còn nếu có nữa lời vu oan hay giả dối, Phi sẽ tự sát trước mặt đại ca!"

La Tấn nghiêm mặt, mày nhíu lại, ngồi lại xuống ghế trầm ngâm một lúc.

"Gọi Tiểu Tịnh đến đây! Trong hôm nay anh sẽ cho cậu đáp án!"

La Tấn phải xem phản ứng của tiểu Tịnh thế nào, giao quyền mệnh lệnh Biệt Đội X không phải chuyện nhỏ, đúng như Phi nói, anh từng quá tin tưởng vào Văn Gia, đã giao ra cách thức liên hệ với 2 nhân viên Biệt Đội X cho Cha tiểu Tịnh, để Ông dễ dàng nhờ vả và xử lý trót lọt công việc làm ăn.

Chẳng lẽ Văn Gia thật sự có dã tâm lớn như vậy? Thao túng nền móng biệt đội chẳng khác nào đang muốn thôn tính cả La Thị của anh?

Ninh Tịnh được Phi đưa trở về phòng làm việc của anh, vẻ mặt có chút hồng hào trở lại, chu môi mắt láo liên nhìn quanh khắp phòng, bật ngửa người ngồi ra sofa, y như rằng người vừa rồi khóc lóc kêu gào đòi sống đòi chết không phải là cô.

La Tấn thở dài, bước đến ngồi xuống cạnh tiểu Tịnh, rót ra hai tách trà nóng, nhấp một ngụm.

Ninh Tịnh cũng không hề khách khí mà cầm tách lên ngửi ngửi, xong cũng hớp một ngụm.

"Trà thơm!"

"Là Văn Gia ép bức em?" La Tấn nhìn cô một lúc, đi thẳng vào câu hỏi.

Ninh Tịnh giật mình nhìn sang La Tấn, nhìn xem ẩn ý trong câu nói của anh.

Anh muốn thế nào? Đấu lại Văn Gia? Anh đấu nổi sao? Bọn họ là cả một tập đoàn dầu khí hùng mạnh.

Cô cũng từng chứng kiến họ một tay che trời thế nào, từng hiểu cảm giác không đường trốn thoát là thế nào. Bọn họ còn gϊếŧ người xóa dấu vết, mua quan bán chức, chạy án, ép bức người vô tội... Không chuyện ác gì không làm.

Anh sẽ giúp cô trả thù họ sao? Hay rằng anh rồi cũng sẽ lọt vào bàn tay ma quỷ xấu xa của bọn họ?

Đến chết thế nào anh cũng không biết. cô không muốn liên lụy anh.

Sẽ không, anh sẽ không vì cô mà đối đầu với Văn Gia, bởi vì VỢ của anh chính là Văn tiểu thư Văn Nhã Kỳ, là cành vàng lá ngọc Văn Gia, còn cả giọt máu của anh đang trong bụng cô ta nữa, đứa bé chính là cháu ngoại của Văn Gia. Anh sẽ vì cô trở mặt với tất cả sao? Bỏ luôn cả giọt máu của mình sao?

Ninh Tịnh lắc đầu cười chua chát, cô không phải kẻ hay mơ mộng, cô luôn sống rất thực tế, cũng chính thực tế dạy cho cô biết thế nào là tuyệt vọng, không lối thoát.

Nhìn nụ cười tuyệt vọng cùng cái lắc khẽ đầu của tiểu Tịnh , La Tấn im lặng, nhưng cánh tay bên này đã nắm chặt lại. Ánh mắt hằn lên từng tia lửa.

Nâng tay nhấp ngụm trà lấy lại bình tĩnh, La Tấn thở dài.

"Ôm anh!" Anh nở một nụ cười ấm áp, dang tay ra hướng cô, nhìn xem cánh môi mọng ướt ấy lại run run uất ức như sắp khóc mà lại cố nén lại kìa, đôi tay ấy lại cứ vò vò vạt áo, mặt thì cúi gằm. Người không biết nhìn vào chắc nghĩ là anh ức hϊếp cô quá.

Ngước đôi mắt đượm nước lên mà nhìn anh một lúc, cuối cùng Ninh Tịnh cũng nhào đến ngã vào vòng tay ấy, mặt cô kề sát vòm ngực rắn chắc ấy, nghe rõ từng nhịp tim đập.

La Tấn yêu thương hôn nhẹ lên trán cô.