Mặt Ninh Tịnh đẫm nước, mở mắt ra nhìn theo nữa phần vỏ chai bị vứt đi, cô ngước nhìn bàn tay rướm máu cùng ánh mắt tràn đầy hoảng hốt đến mờ sương của La Tấn.
La Tấn kéo tiểu Tịnh đến ôm chầm lấy, siết vòng ôm lại thật chặt, hôn lên mái tóc cô, cả người anh run run hoảng hốt.
"Không nữa! Sẽ không bao giờ dọa em nữa! Anh chỉ lỡ miệng dọa em thôi, chỉ là lỡ miệng, đừng sợ!" La Tấn vỗ nhẹ lưng để hơi thở cô bình ổn lại.
"Anh gϊếŧ tôi đi!" Giọng Ninh Tịnh nghẹn ngào, tiếng nức nở bật ra vỡ òa, bị họ Văn chèn ép cô cũng cắn răng không muốn khóc, nhưng vì sao chỉ nghe đến anh dọa dẫm lại khiến lòng cô đau đến vậy? Tuyệt vọng đến vậy?
"Sẽ không, sẽ không! Về sau sẽ không còn ai có thể ức hϊếp em nữa! Sẽ không có ai có thể làm hại đến Má lớn và tiểu Vân nữa!" Tay La Tấn vuốt ve tiểu Tịnh dỗ dành.
"Phi! Cho người theo sau bảo vệ Má lớn cùng tiểu Vân!"
La Tấn lập tức hạ lệnh, rõ ràng là có ai đó dùng bọn họ để đe dọa bức ép cô, khốn kiếp!
Anh chỉ là muốn nói dọa tiểu Tịnh thế thôi, không ngờ cô lại phản ứng kịch liệt và tuyệt vọng đến mức này.
"Dạ! Chủ Tịch!" Phi như được mở cờ, cậu chờ câu này lâu lắm rồi.
"Phi muốn được sử dụng cả Biệt Đội X!" Chỉ có biệt đội mới đủ sức điều tra và xâm nhập vào bộ máy làm việc của Văn Gia, người của cậu không đủ sức, luôn luôn bị mất dấu điều tra, thậm chí bị Văn Gia thủ tiêu không còn chút dấu vết.
Vòng tay ôm lấy tiểu Tịnh của La Tấn bỗng dưng cứng lại, anh quay sang nhìn Phi, chẳng lẽ Phi đã biết gì rồi?
Nếu đã muốn Biệt Đội X ra tay thì không còn là chuyện nhỏ nữa.
"Lên Văn phòng nói chuyện!" Anh muốn làm rõ mọi chuyện, ra hiệu cho Phi mở cửa xe.
"Đi với anh! Được không?" Giọng La Tấn mềm nhẹ, nâng mặt để cô nhìn vào mắt anh.
Ninh Tịnh không đáp lời chỉ im lặng một lúc rồi cúi đầu nhìn cánh tay rướm máu của anh, vì tránh máu dính lên người cô mà anh nắm cả đống khăn giấy trong lòng bàn tay.
La Tấn rút khăn giấy bằng bàn tay không dính máu của mình, chậm nước mắt trên mặt cô.
"Đi nhé!" Năm ngón tay l*иg vào tay cô dắt cô ra khỏi xe.
Cả sảnh công ty nháo nhào khi thấy Chủ Tịch nắm tay một mỹ nữ bước vào, năm ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, tay kia của Chủ Tịch thì bị thương nắm một nùi khăn giấy để cầm máu.
Bước chân Chủ Tịch chậm rãi như chờ Mỹ Nữ bên cạnh đi cùng, sợ cô không theo kịp bước mình.
Cả sảnh người đều trợn mắt há hốc mồm, thậm chí Chủ Tịch còn mở cửa thang máy đưa tay đỡ mỹ nữ vào trong trước.
"Wow..." Chờ đến khi cửa thang máy đóng lại âm thanh cảm thán mới bắt đầu trào dâng, ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
"Đến cả Văn Phu Nhân còn chưa từng thấy Chủ Tịch âu yếm nâng niu như vậy!"
"Không thể tin được, Mỹ Nữ từ đâu rơi xuống thế này?"
"Không phải tháng sau là Chủ Tịch kết hôn với Văn Phu Nhân rồi sao?"
"Chưa từng thấy qua! Tay trong tay nha! Mà là Chủ Tịch nắm siết lấy tay cô ấy đó nha! Như sợ buông tay người sẽ biến mất vậy!"
"Mắt cô ấy còn đỏ hồng như vừa khóc xong, chắc là vừa gây nhau a?!"
"Gây cái gì mà gây? Rõ ràng là hồ ly tinh ỏng ẹo mà thôi!" Một cô nàng lắc mông bước đến trề môi khinh thường.
"Đúng vậy! Chủ Tịch sắp lấy vợ rồi còn cố tình đeo bám!" Lại giọng ỏn ẻn của cô nàng đi cạnh cô ta.
"Nhìn chả chút tốt lành gì!" Túm lại mà nói xấu.
"GIẢI TÁN... bớt lắm lời! Muốn bị sa thải à!" Giọng chủ nhiệm bộ môn lên tiếng, cái đám này bu lại là nói xấu người ta, sao không nhìn lại mình chứ?
Phòng Chủ Tịch.
Môi Ninh Tịnh cắn nhẹ, mặt vẫn cúi gầm không muốn nhìn La Tấn, nhưng tay thì lại nhẹ nhàng chùi rửa và băng bó vết thương trên tay anh.
"Đau!" La Tấn rụt tay lại, là cố ý rụt lại, anh là cố ý kêu đau đấy, hừ, lúc nãy làm anh sợ chết khϊếp rồi.
Ninh Tịnh môi lại cắn chặt hơn, mặt càng cúi gằm xuống, đôi mắt liếc liếc lên trên tay anh, kéo kéo tay anh xuống, lại càng nhẹ nhàng chùi rửa vết thương giúp anh hơn.
La Tấn nhoẻn môi cười nhìn từng phản ứng của tiểu Tịnh, giận anh rồi, ngày càng hung dữ à?!
Bỗng dưng ánh mắt La Tấn trở nên bén nhọn, là ai dám uy hϊếp tiểu Tịnh? Là ai khiến cô phải gào lên rằng phải sống như một du hồn? Khốn kiếp!
La Tấn gọi một thư ký vào, bảo đưa tiểu Tịnh đi vòng quanh công ty để biết cơ cấu điều hành, dễ dàng cho sau này nhận việc.
Chờ tiểu Tịnh theo cô thư ký ra ngoài thì anh mới xoay sang Phi, nét mặt nghiêm nghị.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Là do Văn Gia đứng sau tất cả!" Phi chậm rãi thốt lên, nhưng ánh mắt tràn đầy khẳng định.
"Văn Gia? Không thể nào! Vì sao họ phải làm vậy?"
"Em không rõ, vì nhiều lần em lần theo dấu vết muốn điều tra đều bị đứt đoạn, hoàn toàn đứt đoạn, không lần nào điều tra ra được chuyện gì!" Cho nên cậu không dám nói ra với đại ca là vì vậy.
Tất cả đều là sự nghi ngờ một phía của cậu, nhưng người cậu nghi ngờ lại dính đến cả nhà của tiểu Tịnh.
Nếu không có gì đó chứng minh, dù có nói ra đại ca cũng sẽ không cho cậu điều tra, thậm chí sẽ ra lệnh cấm cậu động tới Văn gia.