Sáng ra, Ninh Tịnh đã bị La Tấn vừa hăm dọa vừa bắt ép, mặc lên người cái váy bó sát viền chéo trắng đen cùng chiếc áo sơ mi trắng công sở, đôi giày đúng chất búp bê màu đen cao 5 phân.
"Đi đâu?" Ninh Tịnh khó chịu làu bàu, anh dám tự ý xin nghỉ việc tại tiệm bách hóa của cô, giờ lại bắt ép cô làm theo ý anh thế này?
"Em mau buộc tóc cao ngay ngắn lên nào!" La Tấn bực cái mình hà, tóc xõa ra làm gì mà nhìn gợi cảm thế kia cơ chứ? Vào đến công ty trai nó lại bu bu vào làm quen cho xem, tức chết anh.
Tay La Tấn vẫn còn đang lò mò ngay cái khuy áo trước ngực Ninh Tịnh.
"Làm cái gì mà cứ hở căng ra thế này chứ?" Anh đã thử mọi cách rồi vẫn không ÉM lại được, cái khuy áo gần như căng đến muốn bung ra.
"Thì đừng có mặc!" Ninh Tịnh cũng phát quạu rồi, làm cái gì xả tóc cũng không cho, bắt cô mặc áo vào rồi thì cứ làu bàu lằng nhằng cả buổi.
"Em không buộc đấy!"
"Em im lặng cho anh! Đứng yên cho anh!" La Tấn chụp lấy cây lược và đồ buộc tóc trên bàn, chải chải túm túm buộc tóc cao lên cho cô.
Ninh Tịnh chu mỏ cong mông soi soi mặt vào gương, tô son tô son.
"Chậc... quá xinh!" Cô vẫn không quên tấm tắc tự khen.
"Ai cho em trang điểm hả? Không được tô môi, cấm em vẽ mắt đấy!" Cũng vì Vợ xinh quá cho nên 9 năm trước anh mới bị mất Vợ đây này.
"Anh thử giật xem? Thử lấy chúng đi xem?" Ninh Tịnh liếc nhìn bàn tay đang lao tới muốn Cướp đồ của anh, giọng gằn lên, ánh mắt y như rằng, anh dám đυ.ng tới tôi liền liều mạng với anh.
Người La Tấn cương cứng, dừng luôn hết dám tiến đến.
Anh quên a, cô thích đẹp, cô sẽ liều mạng với anh thật.
"À... ờ.... Em khoác áo vào rồi đi thôi!" Choàng áo vest nữ lên cho cô, cố ý gài giúp cô kín nút, che luôn cái phần Mở Bung của áo sơ mi kia đi.
"Nực gần chết!" Ninh Tịnh tháo tháo mấy cái khuy bên trên áo vest ra, lại làm lộ phần CẦN PHẢI LỘ, lắc lắc vai cười thật quyến rũ với anh.
La Tấn nghiến răng nghiến lợi lườm lườm cô.
Ninh Tịnh hất mặt kênh kênh lại anh, cô thích đấy! Anh làm gì được cô nào? Có ngon mà đánh đòn cô xem? Hừ... hổ giấy!
"Đi thôi!" La Tấn nắm lấy tay cô muốn kéo đi thì....
"Đợi chút đã!" Ninh Tịnh vẫy vẫy tay anh ra, chạy vào phòng lấy chai dầu thơm, xịt xịt xịt.
Mắt La Tấn giật giật giật, thật muốn một tay bóp chết cô. Anh gầm nhẹ cố nén cơn ghen bốc lên, chụp lấy tay cô kéo đi.
Ninh Tịnh ngồi yên ắng trên xe, lâu lâu lại ngó quanh ngó quất như tìm kiếm gì đó, rồi lại" Sẵn Tiện nhòm sang cái vị Chủ Tịch Mặt Than đang ngồi bên cạnh, tay vẫn nắm lấy tay cô không chịu buông ra.
Ninh Tịnh trề môi liếc mắt khinh bỉ: "Ra vẻ đạo mạo!" Phun ra một câu làm mặt La Tấn nóng bừng, hai mắt giận đến đỏ ửng.
"Phụt...." Phi ngồi trước tay lái cũng phải phì cười, khó khăn lắm mới thấy được vẻ mặt như đạp phải hố phân của đại ca, thật mở rộng tầm mắt a. Vậy mà đại ca vẫn còn nhịn xuống được? Cậu phải công nhận công lực của đại ca ngày càng cao a.
"Làm gì?" Ninh Tịnh hốt hoảng thốt lên khi thấy nơi chiếc xe dừng lại.
Tổng cục tập đoàn La Thị.
Hai tay hai chân Ninh Tịnh rối đến mức muốn nhào luôn ra khỏi xe mà bỏ chạy.
Tay La Tấn vẫn nắm chặt lấy tay cô giữ lại như thừa biết rõ phản ứng của cô.
"Lên đó với anh!"
"Không đi! Tôi muốn làm ở tiệm bách hóa!" Ninh Tịnh giãy mạnh ra khỏi anh, dùng tay còn lại bẻ mạnh từng ngón tay của anh ra.
La Tấn đau đến nhíu mày, quả nhiên cô rất khôn ngoan, là bẻ từng ngón một, bẻ ngược ngón tay ra sau khiến anh phát đau phải buông nhanh tay cô ra.
"Em thử bước ra khỏi xe, tôi lập tức cho người thu hồi căn phòng bệnh 336 Viện An Niên, đuổi Má lớn của em lập tức rời khỏi phòng điều trị!" Giọng La Tấn gào lên như một con thú bị trúng tên.
"La Tấn!!!" Đôi mắt Ninh Tịnh bỗng dưng phiếm lệ, giọt lệ phẫn uất, cả người run lên. Tay chụp lấy ống tay áo anh.
"Đến anh cũng uy hϊếp tôi? Dùng Má lớn để uy hϊếp tôi???" Lòng cô đau đến mức muốn vỡ ra, vì sao, vì sao cả đời cô đều phải sống trong áp bức cùng cực thế này?
Đến cả anh cũng muốn xem cô như một con rối sao?
"Tôi sống trốn chui trốn nhủi như một du hồn bao nhiêu năm nay vẫn chưa vừa lòng các người sao?" Ánh mắt Ninh Tịnh dần tuyệt vọng hằn lên từng tia máu, hơi thở phập phồng.
La Tấn bần thần trước phản ứng kịch liệt của cô.
Tiểu Tịnh nói gì thế này? Anh chỉ giận quá nên mới nói thế thôi, vừa muốn đưa tay ra kéo cô ôm vòng lòng thì....
Xoãng.
Âm thanh chai rượu vang đỏ va mạnh vào kính cửa sổ, mảnh thủy tinh vỡ vụn, còn lại nữa thân chai bén nhọn nằm trong tay cô.
"Em làm gì vậy hả?" La Tấn hốt hoảng hét lên khi thấy tiểu Tịnh dùng nữa thân chai rượu sắc nhọn ấy, ngưỡng cổ lên, nhắm mắt đâm vào yết hầu.
"Tôi chết rồi thì sẽ không còn ai có thể làm hại đến Má lớn và tiểu Vân nữa! Tôi chết rồi thì các người mới vừa lòng nguyện ý!"
Tay cầm chai bị La Tấn vội chụp giữ lấy, cô hướng người nhào về phía những mảnh chai sắc nhọn ấy.
"Không!!!" La Tấn thét lên, tay còn lại cũng đưa ra chụp lại che lên những mảnh thủy tinh sắc nhọn kia.
Da thịt nơi cổ Ninh Tịnh chạm mạnh vào mu bàn tay anh. La Tấn dùng hết sức mình nắm chặt lấy 2 đầu chai, giật mạnh vứt luôn qua bên góc, hơi thở anh đứt đoạn, l*иg ngực đau đớn đến suýt vỡ tan.