Không Thể Thay Thế

Chương 21: Dám đến quyến rũ bà xã nhà anh sao?

Một lúc sau, trên giường…

"Nằm yên!" La Tấn gắt lên, tay vạch vạch lưng tiểu Tịnh mà xem xét vết thương, thấy chỉ có vài vết bầm xanh tím nên mới yên tâm, lấy dầu xoa xoa xoa, giật cái phone trong tay cô ra, tắt máy.

"Bấm cái gì mà bấm? Mau ngủ!" Cô sung sướиɠ ghê há? Anh thì bận tối mặt tối mũi xoa lưng cho mà còn nằm thảnh thơi chơi game à? Không thèm ngắm anh sao hả?

"Không Ngủ!" Ninh Tịnh kéo chăn quấn kín mít, lườm lườm lườm La Tấn.

"Vậy em muốn CHƠI ĐÙA cả đêm đúng không?" La Tấn nhướng nhướng mi, khóe môi nhếch lên đầy quyến rũ.

Khóe môi Ninh Tịnh giật giật, khóe mắt giật giật, dường như hiểu ra cái gì, môi run run, tay kéo kéo chăn ngay lại.

"Cho em NGỦ thiệt sao?" Ánh mắt cô đầy ngờ vực nhòm nhòm nhòm anh.

"Cái thân tàn của em hiện tại còn làm được cái trò gì à?" La Tấn cực kỳ khinh bỉ lên tiếng, tay chỉ chỉ lên những vết bầm xanh bầm đỏ, còn cả đôi tay trầy xước dán đầy keo cá nhân, ánh mắt cực kỳ cực kỳ coi thường.

"Ai nói không được? Ai bảo tàn hả?" Ninh Tịnh rít lên, gồng tay thành nắm đấm đưa lên cho anh xem, dám nói cô là thân tàn hừ…

Cụp…

"A... ui... ui... huhuhu..." Cô lại trật cột sống rồi huhuhu.

"Đáng tội!" La Tấn đưa tay kéo tiểu Tịnh nằm sấp xuống, anh lại bôi dầu lên sống lưng cô mà nhẹ nhàng xoa xoa.

"Ngủ đi!"

"Ôm em!" Giọng cô thì thào như có như không, mặt úp sấp dán luôn vào gối rồi.

La Tấn đứng hình một lúc, cứ ngỡ bản thân nghe nhầm, xong lại ngọt ngào mỉm cười.

Anh tắt đèn, nằm xuống dang tay cho cô tựa lên, ôm lấy cô để dỗ dành đưa vào giấc ngủ, tay anh vẫn đặt trên lưng cô lắm lúc lại dịu dàng xoa nhẹ.

Màn đêm chầm chậm buông xuống, ánh trăng len lỏi vào khe cửa sổ soi lên gương mặt đầy thỏa mãn của đôi tình nhân ôm nhau ngủ say trên chiếc giường đơn nhỏ chỉ đủ một người nằm.

Tình yêu... đôi khi chỉ cần có thế…

Cạch ... cạch ... cụp ...

Đang giữa khuya thì La Tấn nghe âm thanh như có ai đó áp gần bên cửa sổ, mở hí mắt ra, rõ ràng nhìn thấy một bóng người đang nương theo cửa sổ mà nhìn vào trong.

Đôi mi La Tấn nhíu chặt lại, tay ôm siết lấy cô hơn, yên lặng chờ xem động tĩnh.

Cộp …

Âm thanh cửa sổ bị khõ nhẹ

"Tiểu Tịnh à! Là Anh đây! Hôm nay em không đi làm sao? Anh có nấu lẩu đêm, em ra đây mà ăn này! Tiểu Tịnh!" Giọng người đàn ông khe khẽ vang lên, lọt vào tai La Tấn càng thành chói tai đến lạ kỳ.

Cộc ... cộp ... Lại khõ

"Tiểu Tịnh à!"

La Tấn nhìn sang Ninh Tịnh khi thấy cô cọ mình vặn người, nhíu mi đầy bực dọc , cô giơ tay quơ quào lên đầu giường lò mò một lúc, cầm được cái đồ bịt tai mắt liền trùm luôn lên đầu, kéo kéo ghị ghị chăn che tai lại mà tiếp tục ngủ say.

Lúc này La Tấn mới nhếch môi cười nhẹ nhõm, rút tay khỏi người cô, anh ngồi dậy khõ lại ba cái lên cửa sổ.

Cạch cạch cộp

Xong cố ý bước chân lê trên sàn thật lớn, tiếng bước đi dần ra hướng cửa chính.

Kẻ bên ngoài quả nhiên là mắc mưu, vội vã hí hửng chạy ngay ra cửa đứng chờ cô.

"Cuối cùng em cũng đồng ý ra gặp anh rồi sao? Anh đảm bảo lẩu đêm anh nấu rất ngon nha ... A ...."

Cánh cửa vừa bật mở ra - Xoãng. Tiếng nồi lẩu bị hất đổ luôn xuống đất.

"A ... a ... ưm ưm ....." Tiếng ai đó bị bụm miệng lại và ăn đòn tơi tả.

Đánh đến chán, La Tấn bật mở phone gọi người đến xử trí tên khốn ấy.

Đóng cửa lại, La Tấn đi rửa tay rửa mặt rồi mới bước vào phòng, trong đầu vẫn còn lẩm bẩm rủa xả tên khốn mập lùn kia dám dòm ngó đến bà xã nhà anh.

Nhìn cái dáng vóc của hắn thôi là anh cũng phải thấy ghê tởm rồi, đừng nói sao tới tiểu Tịnh cũng chán ghét hắn.

Khẩu vị của bà xã nhà anh, anh rõ nhất. Toàn thích ngắm Soái ca thôi, mà nghĩ đến thì lại tức đến nghiến răng nghiến lợi mà.

"Đồ cừu non háo sắc!" La Tấn nhìn cô gái nhỏ đang trùm đầu ngủ say trên giường mà lầm bầm lầu bầu.

Anh nhìn quanh một vòng phòng cô, rồi lại đi vòng quanh căn nhà nhỏ một vòng.

Cảm thấy nơi này không ổn, quá dễ dàng bị đột nhập và quấy rầy.

Nhìn cái kiểu bịt mắt bịt tai của tiểu Tịnh cũng hiểu đây không phải là lần đầu bị làm phiền như thế.

Trong lòng tính toán một lúc, La Tấn gật đầu tự ý quyết định thay cô sửa sang lại nơi này.