Không Thể Thay Thế

Chương 20: Em không để người khác bớt lo được sao?

La Tấn cầm ấm nước đã trống không ra ngoài, nhìn thấy Ninh Tịnh còn thẫn thờ ngẩn ngơ nên lạnh nhạt bỏ lại một câu.

"5 phút sau còn chưa tắm xong, anh vào giúp em tắm!"

Ninh Tịnh giật mình tỉnh mộng, ngơ ngác nhìn bóng lưng La Tấn rời đi hướng về phòng bếp. Lại nhìn vào xô nước ấm đã pha sẵn của anh.

5 phút? Ninh Tịnh mỉm cười hạnh phúc, khép nhẹ cửa lại, cô phải tắm nhanh thôi, vì 5 phút sau nước ấm sẽ nguội dần, đây là nước pha loãng không phải thứ nước ấm chảy ra từ máy nước nóng như ở La gia.

Anh luôn tỏ vẻ lạnh nhạt như thế, nhưng nếu hiểu rõ ẩn ý trong đó, dù là trái tim băng giá cũng phải tan chảy thành sông mất rồi.

Anh tốt đẹp như thế, nhưng đã không còn thuộc về cô.

Họ Văn kia, cô quả nhiên đã mất trắng trong tay họ, đến cả anh, người cô yêu cả một đời cũng đã đánh mất vào tay họ.

Ở cạnh cô ta, anh có mỉm cười ấm áp không?

Ở cạnh cô ta, anh có ân cần chăm sóc không?

Ở cạnh cô ta, anh sẽ thế nào?

Cô không đoán được, nhưng cô biết chắc rằng anh sẽ không cáu gắt, không mang vẻ mặt chầm dầm, nhăn mặt nhíu mày như hiện tại ở canh cô đâu nhỉ?

Đang vừa tắm vừa nghĩ mông lung thì tiếng đập cửa lại vang lên.

Cộc cộc cộc…

"Còn không mau ra? Muốn chết cóng bên trong ấy luôn sao?" Giọng ai kia làu bàu.

"Ey... Ra ngay..." Ninh Tịnh chụp vội cái khăn và bộ váy ngủ anh treo sẵn mà mặc vào.

Đến khi cả chiếc váy tím mặc vào người cô mới phát hiện một điều: "Váy mới?" Là thứ lụa tơ tằm đắt tiền, mặc vào mát rượi, nhưng lại rất ấm áp khi vào đêm trở lạnh.

Ninh Tịnh vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, vì diện tích nhà rất nhỏ, nên bước ra đã thấy tô mì bò nghi ngút khói nằm trên bàn ăn.

Chiếc khăn trên tay bị người đứng phía sau đoạt đi, Ninh Tịnh hoảng hốt nhìn lại đã bị La Tấn kéo đến bắt ngồi xuống ghế.

"Mau ăn đi rồi còn uống thuốc!"

"Thuốc?" Ninh Tịnh nhìn đôi tay anh nhẹ nhàng lau giúp tóc mình mà lòng cô đau buốt đến ngạt thở, khóe mắt đỏ ửng.

"Không phải em quên mình bị đau dạ dày rồi đi?" Nếu anh nhớ không lầm thì 9 năm trước cô cũng bị, hôm qua lại thấy trong túi xách của cô có thuốc đau dạ dày, rõ ràng là bệnh ngày càng nặng, do cô cứ ăn uống giờ giấc bất thường nên mới thế.

"Sau này nhớ ăn uống đúng giờ!" Giọng La Tấn lại đầy khó chịu cau có.

"Nhưng... thuốc này không phải của...." Cô nhớ rõ ràng viên thuốc trong túi xách nó dài dài nha, còn 2 viên thuốc nằm cạnh ly nước lọc trên bàn này lại tròn vo.

"Thuốc trôi nổi không nguồn gốc mà em cũng dám uống?" La Tấn như gắt lên, tay cầm khăn cũng chà chà thêm chút lực đạo lên tóc cô.

"Tuy rẻ nhưng tốt...." Cô cũng có con mắt nhìn đi, làm gì mà bảo là thuốc trôi nổi không nguồn gốc gì chứ? Làm lố hà... cong mỏ chu môi mặt mày khó chịu, dầm dầm đũa, khua khua muỗng vào tô.

"Còn cãi?" La Tấn nghiến răng, chỉ có mỗi tiểu Tịnh mới dám ngang ngược với anh, chỉ mỗi mình cô, còn khua chén khua muỗng làm nũng nữa kia.

"Mau ăn!" Anh quát lên rồi, công tình anh hâm lại, muốn nguội nở hết ra sao?

Ninh Tịnh nhìn tô mì rồi lại nhìn sang anh, đây không phải loại mì cô thích ăn nhất sao? Nhưng phải mua cách nơi này cả hai tiếng đi xe nha. Anh nãy giờ loay hoay trong bếp là vì muốn hâm lại cho cô?

"Nhìn gì mà nhìn? Em còn không mau ăn?" La Tấn vò vò vò cho đầu tóc cô rối loạn lên hết lần cuối rồi tức tối đem khăn đi vào phòng tắm bỏ vào rổ đồ bẩn.

"La Tấn!" Cô bị anh quậy cho đầu rối tung lên muốn phát hỏa, hét lên tên anh.

"Gọi bậy nữa là ăn đòn!" La Tấn bước ra gõ cây lược lên đầu cô, môi anh nhếch nhếch lên muốn phì cười, xem xem cái đầu ổ quạ này, Ông xã không gọi cứ la hét tên anh?

"Còn dám gõ lên đầu em?" Ninh Tịnh lườm sang anh.

"Ăn mau còn đi ngủ, lắm lời!" Anh bẻ ngay đầu cô lại mà nhẹ nhàng dùng lược chải.

Ninh Tịnh bị ép ngồi ngay lại, rồi bị anh ép ăn cho mau nếu không mì lại nở hết ra, vừa nhai nhai ngậm một họng cô lại nhẹ giọng thỏ thẻ như năn nỉ.

"Không NGỦ được hơm?" Cô thân tàn ma dại thế này này, anh đừng có mà nổi lên thú tính nữa.

Lược lại gõ Cộp lên đầu cô, mắt La Tấn liếc nhẹ sang thay cho câu trả lời.

Ninh Tịnh ráng nuốt xuống một họng mì, vừa đói muốn chết lại không dám ăn nhanh a, gắp từng cọng từng cọng cho vào miệng, thấy anh liếc mắt sang nhìn mình, cô liền nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh, vẻ mặt nịnh nọt khen.

"Mì thật thôm!"

La Tấn lạnh giọng nghiêm mặt.

"Bớt giả vờ, bớt kéo dài thời gian, ăn mau!" Hai chữ sau cùng hóa thanh tiếng gầm gừ.

"Ăn thì ăn, làm thấy ghê hà!" Ninh Tịnh mếu máo cong môi, lại ngốn ngốn ngốn, nhai nhai nhai.

"Khụ... khụ..." Cô mắc nghẹn a.

La Tấn tức chết nghiến răng nghiến lợi, thò tay nâng ly sữa tươi đưa đến môi cô.

"Không để người khác bớt lo là sao hả?" Là tiếng thú dữ gầm thét a, thật đáng sợ.