Không Thể Thay Thế

Chương 19: Cả đời... không được rời xa em!

Một... chút xíu sau...

La Tấn lại hốt hoảng mở bật luôn cả mắt, anh nhìn xuống cái kẻ To Gan Lớn Mật đang áp sát đôi môi bé nhỏ ngọt lịm vào đôi môi phát hoảng đến run lên của anh.

Đúng vậy, anh bị cô dọa cho hoảng sợ a.

Thế mà còn chưa chịu rời môi anh ra?

Xem khóe môi tiểu Tịnh đang nhếch nhếch lên gian manh mà nhìn anh kìa, con cừu non háo sắc này hôm nay lòi đuôi ra rồi nhé.

La Tấn bật xoay người lại, nằm lên tiểu Tịnh, cắn nhẹ làn môi mọng đỏ ngọt lịm ấy.

"Sao hả... chịu cho anh?" La Tấn hai mắt bừng sáng, nhưng hơi thở lại run run, vừa mừng, lại vừa lo tiểu Tịnh sẽ lắc đầu từ chối.

Tiểu Tịnh mím môi, mắt láo liên xoay vòng... một lúc... xoay nghiêng người, nhắm mắt…

"Ông xã ngủ ngon!" Giọng thiệt là ngọt ngào, lại như búa tạ đập thẳng vào đầu La Tấn.

"A......." La Tấn hét lên ôm đầu đau đớn.

"Bà xã muốn mưu sát thân phu..." Anh nghiêng người nằm lại, kéo tiểu Tịnh ôm vào lòng, thật sự không dám cô chút xung động nào.

"Ngủ nha..." Anh gằn giọng, vòng tay ôm ghì lại cái kẻ Táy Máy Tay Chân, lại xoay sang mà Chọc Ghẹo anh, thật tức chết mà.

"Trời ạ!!!" La Tấn rít lên từ trong kẽ răng, tiểu Tịnh dám luồn tay vào ngực anh mà sờ mó sờ mó?

"Em muốn hại anh có phải không?" La Tấn cuối cùng cũng bị bức đến điên, dây thắt lưng áo ngủ cũng bị tiểu Tịnh tháo ra, anh trợn mắt há hốc mồm nhìn cái kẻ Gan Dạ kia lơm lơm.

"Không được hối hận nhé!"

Lại bật người dậy, nhào người lên cô.

Ai kia lại cố tình nghiêng người, xoay lưng, phủi mông... giả vờ ngủ.

"Em... em... em..." Anh tức đến không nói nên lời, hai tay véo lấy má cô.

Tiểu Tịnh phì cười, anh mắt cô chút sợ sệt, môi có chút run run, nhưng cuối cùng cũng tự xoay người ngay lại đối mặt với anh.

Bốn mắt nhìn nhau... một lúc... một lúc…

Tiểu Tịnh nhón người cắn nhẹ lên môi anh, rồi lại nằm xuống... nhắm mắt... ngủ... mà khóe môi lại cứ nhếch nhếch muốn cười.

"Anh bất chấp đấy!!!"

La Tấn gào lên, đè tiểu Tịnh xuống mà hôn, cướp lấy từng hơi thở, từng tấc da thịt trong khoang miệng thơm ngọt.

Tiểu Tịnh có chút hoảng hốt tung mình quẩy nhẹ, nhưng rồi cũng nằm yên để mặc anh tàn phá từng làn hơi thở.

"Ôm anh!" Ánh mắt La Tấn tràn đầy tình ý, tháo từng ngón tay bám dính drap giường của tiểu Tịnh ra mà đặt lên lưng mình.

Đôi tay tiểu Tịnh ôm lấy anh có chút run rẩy.

Sau một lúc ôn nhu ôm ấp dỗ dành tiểu Tịnh thì La Tấn cũng nhẫn hết nổi nhanh tay lẹ chân Bóc sạch y phục, trùm kín trong chăn, nhưng có bạn nhỏ nào đó lại muốn giở trò chơi xấu, giả vờ ngủ tiếp a…

"Khò... khì... khò..." Tiếng ngáy rõ to.

Véo lấy cái đôi má toàn thịt là thịt ấy La Tấn nghiến răng.

"Bà Xã....."

"Ngủ rồi!" Phất tay phủi tay anh ra.

"Cái con cừu nhỏ háo sắc này! Em muốn hại người à?" Lại véo véo véo.

Tiểu Tịnh buồn cười mở mắt ra, môi run run lại cố mím lại, liếc mắt nhìn anh rồi lập tức lại ngước lên nhìn trần nhà.

"Cả đời... không được đánh em!" Tiểu Tịnh giọng nhỏ như muỗi kêu, môi mím lại, mặt đỏ ửng.

La Tấn cười khì : "Làm sao mà nỡ…"

"Cả đời không được la hét lớn tiếng với em!" cong môi, ngượng nghịu lườm lườm anh.

"Sẽ không!" La Tấn hôn nhẹ lên má cô, mỉm cười rạng rỡ.

"Cả đời... không được rời xa em!" Cô nhón người hôn lên môi anh.

"Càng không có chuyện đó!"

"Ngoài em ra, không được cô bất kỳ nữ nhân nào khác!" Liếc liếc liếc, mùi giấm chua bốc lên đầy phòng.

"..........." Đầu La Tấn gật gật như gà mổ thóc, nhưng tay chân và tâm hồn đã lo làm chuyện nên làm rồi.

Cả cơ thể tiểu Tịnh run lên hơi thở ngắt quãng.

"Thật ra... Em không phải…" là Văn Tịnh, càng không phải là Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Văn gia, chưa kịp nói hết câu cả thân hình đều run lên, đau đớn ôm siết lấy anh, cả thân thể như bị thứ gì đó xé ra làm đôi.

Tiểu Tịnh đau đến thở không nổi, âm thanh cũng bị nghẹn lại nơi thanh quản, nước mắt lăn dài lên má.

La Tấn ôm giữ chặt lấy tiểu Tịnh, ôn nhu dỗ dành, nụ hôn cũng nhè nhẹ mà lướt trên môi cô, anh biết cô đau đến thở không thông rồi, cũng không dám tiếp tục cướp lấy hơi thở của cô, anh còn muốn Vợ để ôm ấp cưng chiều nha.

La Tấn chậm rãi hôn lên từng giọt sương nơi khóe mắt ấy, sau một lúc dỗ dành thì anh cũng nghe được tiếng thở đều nhịp của cô.

"Bà xã! Anh yêu em!" La Tấn nhìn vào đôi mắt mờ sương to tròn long lanh ngấn lệ, anh chậm rãi bật thốt, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Môi tiểu Tịnh hé nở nụ cười…

Hóa ra... cảm giác được yêu chính là thế này... đến cả con tim cũng loạn nhịp vì hân hoan, hạnh phúc.

Cô cuối cùng cũng thuộc về anh....

~~~~~~~~~~ END Hồi Ức ~~~~~~~~