Không Thể Thay Thế

Chương 18: Hồi ức hạnh phúc

Đặt tiểu Tịnh nằm lên giường đắp chăn, La Tấn vào phòng tắm mang ra một cái khăn nóng, giúp cô chùi lau thân thể lanh buốt đầy vết thâm tím.

"Lần sau không được bỏ chạy như thế! anh sẽ không bao giờ làm tổn thương Em! Hiểu không, Bà xã!"

Vuốt nhẹ má cô, anh mỉm cười ấm áp.

Ninh Tịnh vẫn lẳng lặng nhìn La Tấn như vậy, mông lung nhìn anh, nhìn mãi không hề rời mắt, nhìn đến khi anh phì cười kéo cô vào vòng ôm, bắt ép cô phải nhắm mắt mà ngủ đi.

Trời chưa sáng thì cả người Ninh Tịnh bắt đầu phát sốt, La Tấn lo lắng đến cuống cuồng, vừa gọi bác sĩ đến, lại liên tục chườm khăn nóng cho cô, lại sợ cô phát lanh, anh bật chế độ sưởi ấm cho cả căn phòng.

Trong côn mê sảng, Ninh Tịnh thấy được cả người La Tấn đều là mồ hôi, nóng nực đến vã cả mồ hôi, nhưng anh dường như không hề quan tâm đến bản thân, cứ liên tục hỏi cô cô mệt không? cô đói không? cô đau ở đâu không? Chỗ nào khó chịu phải nói anh nghe…

Ninh Tịnh sốt kéo dài suốt 3 hôm, La Tấn đem tất cả công việc đều xử lý tại phòng ngủ, túc trực lo lắng bên cô không rời.

Cho đến khi... cho đến khi...lòng cô chợt đau nhói, Ninh Tịnh bỗng nhiên phát hiện, nơi thế gian tăm tối này, vẫn còn có Một Người Xa Lạ nguyện ý quan tâm cô, yêu chiều cô, một lòng một dạ yêu thương trân trọng cô.

La Tấn sợ cô nằm trên giường lâu sẽ rất mệt mỏi, luôn dùng tay xoa nắn khắp thân thể cô, thấy mồ hôi thấm ướt lại dùng khăn nóng lau qua một lần.

Dường như anh không biết mệt, cũng không hề chán cái công việc nhạt phết ấy.

Đến khi Ninh Tịnh hết hẳn bệnh, thì anh lại đổ gục ra mà nằm lì vì sốt cao.

La Tấn nhớ rõ cái gương mặt mếu máo cong môi của cô khi nhìn anh nằm dạ không chịu ăn không chịu uống vì bệnh. Thật buồn cười.

La Tấn phát bệnh, mà môi lại cứ mỉm cười hanh phúc nhìn tiểu Tịnh chăm sóc lại cho mình. Tuy có chút lúng túng khi chạm vào da thịt anh, nhưng cô vẫn làm rất chăm chú, rất cẩn thận.

Thậm chí còn học theo anh, múc từng muỗng từng muỗng cháo đút cho anh.

La Tấn phải công nhận sức học của tiểu Tịnh thật tốt, có thể đảo ngược lại tất cả để chăm sóc cho anh lại một lần.

La Tấn cố vén tóc giúp cô và nói đùa rằng.

"Khi anh hết bệnh, chỉ sợ người đổ bệnh lần hai sẽ là em đấy, bà xã!"

Tiểu Tịnh chỉ cắn môi ngượng nghịu, rồi nở một nụ cười thật tươi với anh, nụ cười thật rạng rỡ, cười đến híp cả mắt. Sau đó lại ngượng ngùng thè lưỡi co giò co cẳng mà chạy đi dẹp chén bát.

La Tấn hết bệnh, ngồi trong phòng hoàn thành cho hết công việc tồn đọng.

Tiểu Tịnh hôm nay rất ngoan, ngồi bên canh anh, nhìn anh chăm chú như suy nghĩ gì đó, đến khi anh nâng mắt nhìn sang thì cô sẽ lại giả vờ ngó lơ vươn mình vặn tay y như rằng nãy giờ nhìn anh chăm chú là ai chứ không phải mình.

"Thật trẻ con!" La Tấn liếc mắt coi thường, tiểu Tịnh lại rụt đầu thè lưỡi, xong tiếp tục nằm xuống sofa, cầm lên quyển sách mà SOI thấy anh không để ý thì lại liếc liếc mắt sang nhìn trộm anh một lúc... Một lúc mà thôi.

Giờ cô cũng hiểu vì sao lúc đó lại bật khóc lên như một đứa trẻ, vì thâm tâm cô đã biết rằng, khi cô khóc lên, anh sẽ đến dỗ.

Hóa ra... Khi cô bật khóc cũng sẽ có người dang tay ôm vào l*иg ngực ấm áp che chở, dỗ dành cô.

Trời tối hẳn, những chòm sao bên cửa sổ cũng sáng rực, đêm nay lại có trăng, ánh trăng thật sáng, thật tròn.

La Tấn tắt đèn phòng, phì cười khi thấy cục bột nhỏ kia lại nằm ngủ gật luôn trên sofa mất rồi.

Ôm cô đặt lên giường, anh đi vào phòng tắm, bé con thế mà không thích mùi của đàn ông, trớ trêu là La Chủ Tịch anh đây, chiều tối về đến nhà là phải tắm, lấy shampoo của cô vợ bé nhỏ mà dùng a.

Có hôm vì quen thói, sáng ra tắm anh vẫn dùng shampoo của vợ.

Vào công ty, anh đi đến đâu là hàng loạt ánh mắt cứ dán sát vào anh đến đó.

Nhưng bản chất anh vốn là kẻ mặt dày mày dạng, nên chỉ là nhoẻn miệng cười thật tươi thật rạng rỡ mà thốt lên rằng.

"Shampoo của bà xã, rất thơm…"

La Tấn nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm, lau xong tóc, leo lên giường, tắt đèn, nằm xuống, kéo cô ôm vào lòng, hôn khẽ, kề má vào trán tiểu Tịnh, nhắm mắt....

Bỗng dưng cả tâm hồn La Tấn chấn động, mở lớn mắt nhìn xuống cái Hái Hoa Tặc vừa hôn phớt lên má anh kia.

La Tấn gắt lên: "Sao dám hôn trộm anh hả?"

"Hắc hắc..." Ninh Tịnh bật lên tiếng cười sang sảng thật gian manh, lại cúi đầu xuống giả vờ ngủ.

La Tấn nghiến răng nghiến lợi.

"Còn dám quậy anh nữa thì đừng hối hận nhé!" Nhưng thật ra trong lòng thì nở hoa rào rạt rồi, tiểu Tịnh hôn anh, lần đầu tiên cô hôn anh, tuy rằng chỉ là hôn má, nhưng thật là làm anh hạnh phúc đến phát run, hôn cái Chóc lên trán cô, làm ra vẻ đạo mạo hét lên.

"NGỦ…"