Không Thể Thay Thế

Chương 17: Anh xin lỗi! Em đừng khóc!

Ninh Tịnh cảm nhận được bàn tay siết lấy cổ mình chậm rãi nới lỏng ra, dưỡng khí đổ xô ồ ạt chảy vào l*иg ngực, hơi thở dần dần bình ổn.

Có thứ gì đó ấm nóng rơi ướt gò má Ninh Tịnh, người cô bị kéo dậy va vào một vòng ôm, từng cái hôn nóng bỏng rát buốt cạ vào má.

Ninh Tịnh nghe rõ đến từng tiếng hít thở đầy nặng nề kìm nén thống khổ của La Tấn.

"Vì sao? Vì sao em lại làm vậy?" Giọng nói trầm khàn đầy đau đớn, tay anh ôm lấy cả thân thể cô, không muốn buông rời, không muốn để cô đi, cô đi rồi anh lại tìm không được, không cách nào tìm đến cô, không cách nào nhìn thấy thân ảnh anh ngày đêm mong nhớ.

Ninh Tịnh mở mắt hướng nhìn ra cửa sổ, trời đêm nay thật đẹp, trăng lại sáng, nhưng tâm hồn cô sao lại tối tăm mù mịt đến vậy? Không lối thoát, mệt mỏi chán chường, tâm trạng thật nặng nề.

"Anh làm gì?" Ninh Tịnh giật thót người khi bị La Tấn ẵm lên.

Anh không nói không rằng, vẻ mặt vẫn còn đỏ ửng vì tức giận, môi mím chặt, ẵm Cô đi thẳng ra sau phòng tắm, đặt cô ngồi trên bồn.

Ninh Tịnh khắp người đều đau nên không có hơi sức mà phản kháng, nhìn mặt anh như thế, cô cũng chẳng còn có cái gan để phản kháng.

La Tấn ra ngoài mang vào một ấm nước nóng, pha nhanh vào xô nước lớn đã chứa sẵn lượng nước vừa đủ.

Cô lẳng lặng nhìn từng động tác của anh mà sóng mũi cay cay.

Anh vẫn như thế, vẫn ân cần như thế, dù anh chưa từng nói ra, chưa từng tỏ vẻ.

Nhưng anh đều dùng hành động để chứng minh tình yêu chân thành nhất dành cho cô.

~~~~ Flash Hồi ức ~~~~

Sau tân hôn 2 tháng, hàng đêm La Tấn đều ôm Ninh Tịnh ngủ.

Ninh Tịnh mặc dù có chút sợ hãi, chút bài xích, nhưng cũng chưa từng phản kháng mạnh mẽ hay đẩy anh ra, vì dù sao đi nữa anh cũng chưa từng cưỡng ép cô, cũng chưa từng có hành động quá đáng nào với cô ngoài việc hôn và ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Ninh Tịnh mới 18 tuổi, nhưng cô không phải một đứa ngốc, cũng không phải tiểu thư khuê cát gì mà đến cả chuyện nam nữ cũng không hiểu.

Cũng biết anh hàng đêm ôm lấy cô mà không làm gì như thế rất khó chịu, nhưng cô thật sự không thích ứng nổi, cứ mỗi lần nghĩ đến Mẹ cô vì hôn sự này mà bị bao nhiêu tủi nhục, lòng cô cũng không thể nào vui vẻ nổi.

Đêm đó, Ninh Tịnh chập chờn trong cơn mơ, cảm giác có 1 vòng tay nóng bỏng ôm choàng lấy cô. Anh vừa tắm ra mùi hương shampoo hòa cùng hơi thở nóng rực.

Vẫn như mọi hôm anh sẽ hôn cô, rồi sau đó ôm cô vào giấc ngủ.

Nhưng hôm nay có vẻ như hơi cồn trong anh quấy phá, anh ôm cô ngày càng chặt.

Những nụ hôn nóng bỏng rơi lên người cô không ngừng nghỉ. Đến khi cảm giác vai áo mát lạnh cô mới bừng tỉnh hoảng hốt mở bật mắt ra nhìn anh.

Đôi mắt La Tấn có chút dịu dàng, chút nóng cháy, chút không tha, tay kìm giữ lấy cô không chút lơi lỏng, cũng không quá mạnh bạo.

Nụ hôn rơi dần xuống cổ áo chạm vào làn da non mịn bên vai, lại chậm rãi kéo dài xuống bên dưới.

"Ông xã!" Đôi tay cô run rẩy muốn đẩy anh ra, nhưng lại không dám, cô còn nhớ rõ những gì Văn gia nói, nhớ rõ những gì họ muốn cô phải làm.

Có lẽ nếu như trước kia cô sẽ không sợ, nhưng từ lúc ra khỏi bốn bức tường lao ngục ấy cũng khiến tất cả gai nhọn trong cô biến mất.

Ninh Tịnh hoảng sợ trước mọi thứ, bài xích mọi thứ.

"Anh đây!." Giọng La Tấn trầm khàn, nâng tay vuốt nhẹ lên má cô như trấn an, đôi môi nóng bỏng ấy lại tiếp tục cuộc hành trình của nó.

Ninh Tịnh ngày càng run rẩy đến lợi hại, hơi thở khó khăn gấp gáp, cố nâng người lên để né tránh...

Cho đến khi nửa người trên bại lộ giữa không khí thì tiếng nấc của cô cũng vỡ òa, tắc nghẽn. Cũng là lần đầu tiên trong đời cô bật khóc trước một người lạ, khóc đến nghẹn ngào.

La Tấn hoảng hốt dừng lại, nhìn lên vẻ mặt hoảng sợ đến bật khóc của tiểu Tịnh.

Vội vã ngồi bật dậy, kéo áo ngay ngắn lại giúp cô.

"Anh... xin lỗi... không khóc! Em đừng khóc!" La Tấn cắn chặt răng cố kìm nén ngọn lửa cháy bùng trong cơ thể, anh đưa tay vuốt đi những giọt nước mắt trên má cô.

Vừa được anh buông tha, cô nhanh chóng bật ngay dậy, nhào luôn khỏi giường, tay giữ chặt lấy áo mình, cắm đầu chạy luôn một mạch ra cửa.

"Tiểu Tịnh...." La Tấn hốt hoảng rối cả lên, vừa muốn đuổi theo ngay, lại sợ làm cô thêm hoảng loạn, anh ngập ngừng một lúc, đành ngồi yên lại.

Thật lâu sau cũng không thấy tiểu Tịnh trở về, La Tấn vội vã chạy khắp nơi đi tìm, cả khu nhà rộng lớn, đến khi tìm thấy cô ngồi co ro trong góc vườn cũng đã nửa đêm lạnh giá.

La Tấn bước chầm chậm đến bên cô, thấy tiểu Tịnh không hốt hoảng đẩy anh ra hay khóc lên nữa, anh mới chìa tay ôm lấy ẵm cô về phòng.

"Anh xin lỗi, sẽ không thế nữa!" Giọng Anh đầy trầm thấp ấm áp, kéo cô dựa vào ngực mình, cả người cô lạnh run.