Không Thể Thay Thế

Chương 16: Cứ để anh hận cô cả đời đi

Ninh Tịnh bị đau, đôi mi cong khẽ nhíu lại, biết có người đang xoa dầu bóp chỗ đau cho mình bỗng bật mở mắt.

La Tấn vẫn say sưa vén tiếp bên chân còn lại của cô lên mà lau nước ấm, sạch sẽ lại bôi dầu lên mà xoa, thật chú tâm, lực tay cũng nhẹ nhàng vừa đủ.

Giọt nước mắt chảy tràn khóe mi Ninh Tịnh, mắt lại khẽ khép lại không muốn nhìn nữa, lòng thật đau thật đau.

Vì sao chứ? Vì cái gì mà anh lại yêu cô? Vì cái gì lại cứ nằng nặc muốn cưới cô cho bằng được? Anh có biết vì gả cho anh mà Mẹ cô bị nhà họ Văn bức đến tự sát không?

Anh có biết vì gả cho anh mà cô sống một cuộc sống chẳng còn là của chính bản thân mình không?

Gọi kẻ hại chết Mẹ mình là Cha, gọi kẻ hãm hại mình phải ngồi tù là Mẹ, đúng 16 tuổi, dù có đánh bà ta, cô cũng chỉ bị đưa đi cải tạo.

Nhưng nhà họ Văn một tay che trời, bà ta đã bỏ tiền mua trước mua sau, ép cô phải vào tù, sống không bằng chết.

Mẹ lại mang bệnh không ai chăm sóc, chỉ còn có Má lớn cùng tiểu Vân liều mình làm việc để chăm sóc và lo lắng cho Mẹ cô, còn đứa con bất hiếu như cô lại bị nhốt nơi bốn bức tường lao tù lạnh lẽo ấy.

Còn cái gọi là em gái, cô còn không hình dung nổi đó là cái THỨ GÌ.

Cô ta ngoài việc tỏ ra cao ngạo trịch thượng mắng nhiếc Mẹ và cô thì chẳng có gì khác để nói, cái giá của lần đánh bà ta quá lớn khiến cô phải áp chế tất cả sự cuồng ngạo của bản thân lại.

Cô thù ghét họ đến mức chỉ muốn một đao chém chết hết tất cả.

Nhưng vì Mẹ trong tay họ, phải nhờ họ chữa trị, nên cô đều phải lặng câm mà làm theo tất cả những gì bọn họ đòi hỏi yêu cầu.

Tình yêu của anh, cô cảm nhận được, dần dần cũng yêu anh lúc nào mà không hay.

Nhưng gông xiềng đi kèm tình yêu ấy cũng quá lớn, quá nặng nề khiến cô thở không nổi.

Mẹ tự sát rời bỏ cô mà đi càng khiến cô trở nên hụt hẫng, chán nản.

Cô muốn liều mình cùng chết với đám người họ Văn ấy, nhưng họ lại dùng đến Má lớn và tiểu Vân để bức ép cô, ép cô phải tiếp tục lại làm con rối cho họ.

Đứa bé mất đi, ngày ấy nhìn thấy anh điên cuồng như thế, một lời cô cũng không còn hơi sức để thốt lên.

Giải thích biện minh gì đó, cô có tư cách sao?

Anh sẽ tin sao? Anh thân thiết với họ Văn thế kia mà? Cô không phải chỉ là con cờ hàn gắn quan hệ cho bọn họ thôi sao?

Cô đã ra đi rồi, 9 năm dài đằng đẵng. Anh cũng đã có Vợ rồi, con cũng sắp có luôn rồi.

Giờ còn dính lấy cô làm gì? Còn chăm lo cho cô làm gì?

Vì hận cô nên mới muốn giày vò sao? Anh có biết Anh càng nhẹ nhàng càng yêu chiều thì cô càng khổ sở không?

"Anh muốn tra tấn tôi đến khi nào..." Giọng Ninh Tịnh thốt khẽ, mắt cũng không muốn mở ra.

Tay La Tấn dừng lại động tác xoa chân, hít một hơi thật sâu để giữ lấy bình tĩnh, cô thật sự ghét anh đến mức này?

Anh làm gì sai chứ? Anh có gì không tốt bằng tên kia? Cô bỏ anh bỏ con để theo tên kia anh còn không nói.

Giờ anh chăm sóc cô cũng trở thành hành hạ sao? Lo lắng cho cô là tra tấn sao?

"Cả đời này em cũng đừng mong thoát khỏi!" Ánh mắt La Tấn cay đỏ, răng cắn chặt lại, làn hơi nóng rát phả vào tai Ninh Tịnh.

Ninh Tịnh hốt hoảng mở bật mắt ra nhìn sang gương mặt đỏ bừng đang kề sát bên tai, ánh mắt anh hằn lên từng tia lửa đỏ rực như máu.

"Tôi có gì không tốt? Vì cái gì mà em lại Gϊếŧ Con Tôi, rời bỏ tôi mà đi?" Hơi thở anh ngắt quãng, bàn tay nắm ngay cổ cô ngày càng siết chặt ép cô phải nhìn anh, đôi mắt cay đỏ nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô theo quán tính đưa hai tay lên giữ lấy cánh tay anh muốn phản kháng.

Hơi thở Ninh Tịnh ngày càng khó khăn, năm ngón tay La Tấn ngày càng siết chặt lại.

Cô cắn chặt răng, không muốn bật ra bất kỳ âm thanh nào, dù là đau đớn hay là đầu xin.

Cô không sai, có sai chăng cũng vì cô không nỡ dẫm đạp lên tự tôn của anh, càng không muốn anh phải mang mặc cảm.

Cô phải nói thế nào? nói rằng con chết là do loạn nhiễm sắc thể? Là do tϊиɧ ŧяùиɠ của anh có chứa độc tố?

Hay phải nói với kẻ luôn tự cao tự đại như anh rằng GIỐNG của anh dùng không được? Anh muốn cô phải nói thế nào? Phải mở lời ra sao?

Duyên của cô và anh quá mỏng, đến Ông trời cũng không muốn hai người ở cạnh nhau.

Cô không muốn chà đạp lên tự tôn của anh mà sống. Cứ để anh hận cô cả đời đi…

Ánh mắt Ninh Tịnh bắt đầu tan rã, đôi mi dài cong vυ't khẽ khép lại, không kêu la không quẫy đạp, tay cô nhẹ nhàng thả lỏng buông rời khỏi cánh tay cứng cỏi của anh.

Chầm chậm chờ tử thần đến đưa mình rời khỏi thế gian u tối này.

"Con trai bé nhỏ của Mẹ, Mẹ đến với con!"

Trong lòng mặc niệm, cả người cô trở nên nhẹ tênh, không phải lo âu, không còn vướng bận...

Lẽ ra cô nên ra đi từ 9 năm trước rồi, như thế Má lớn và tiểu Vân cũng sẽ không phải khổ sở vì cô...

Một giọt nước mắt lăn dài trên má…