Nơi Ninh Tịnh ở là căn nhà nhỏ xây trên sân thượng của khu chung cư cao 5 tầng.
Cô và tiểu Vân trọ nơi sân thượng này sẵn tiện hàng tuần quét lau dọn rác sạch sẽ sân thượng cho chủ của lô chung cư. Mỗi tháng chỉ cần trả tiền điện nước là được.
Bước vào căn nhà nhỏ gồm 2 phòng ngủ, 1 phòng khách và 1 phòng bếp, 1 phòng vệ sinh. Nhưng tổng cộng chỉ vỏn vẹn có 50 mét vuông, diện tích rất hạn hẹp, nhưng đối với cô và tiểu Vân thì đã là quá thoải mái rồi.
Nằm dài ra giường, Ninh Tịnh thật sự mệt đến chết rồi, lăn lộn lột dần từng món đồ trên người ra và vứt lung tung xuống sàn. Xương cốt thật sự đã muốn đứt rời từng khúc.
Nhìn đồng hồ cũng đã 19h tối, có lẽ phải tìm công việc làm đêm nơi khác thôi, dính đến anh thì đám người nhà họ Văn ấy lại đuổi theo trù ếm cô đến chết.
Thật sự đúng là một tay che trời, cô hận bọn họ, muốn họ sớm chút chết đi hết cho rồi.
Nhưng cô biết cô không cách nào đấu lại họ Văn.
Nếu cô có thể chống lại họ thì Mẹ cô sẽ không chết một cách tức tưởi như thế, Má lớn và tiểu Vân cũng không phải sống trốn chui trốn nhủi thế này.
Nghĩ ngợi mông lung một lúc thì Ninh Tịnh chợp mắt thiu thiu ngủ, mệt đến không thèm tắm táp gì nữa rồi.
Tiểu Vân vừa về đến, nhìn thấy đèn phòng tiểu Tịnh bật sáng thì thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định khép cửa lại thì cánh cửa bỗng nhiên bị ai đó mở bật ra.
Tiểu Vân hoảng hốt nhìn lại, thấy bóng dáng cao ráo mặc một chiếc áo thun trắng và quần jeans xám cản lại ngay cửa.
La Tấn chậm rãi bước vào.
"La...." Tiểu Vân hoảng hốt bụm lại tiếng thét suýt bật ra khỏi môi mình, tuy rằng chưa từng chạm mặt qua, nhưng ở cạnh tiểu Tịnh bao nhiêu năm, cô chắc chắn biết rõ người đứng trước mắt này là ai.
"Hôm nay tôi sẽ làm khách ở đây, phiền cô chịu khó ra khách sạn ngủ một hôm, phòng Tổng Thống, tiền do tôi thanh toán!" La Tấn mắt hướng về phía căn phòng bên trái, cửa còn mở toang, bóng dáng quen thuộc ấy đang nằm ngủ say không hề biết giông gió đang kéo đến cửa rồi.
"Không được! Tôi phải đi làm! Tiểu Tịnh cũng vậy!" Chân tiểu Vân bước lùi về hướng cửa phòng tiểu Tịnh, trước hết phải cách xa anh ra một đoạn để mà còn hét lên mà không bị bóp cổ chết a, nếu không đến chết rồi vẫn không kịp hét lên cho cái Cục Bột ham ngủ nằm bên trong kia tỉnh giấc nữa.
"Tôi đã báo hai cô nghỉ việc nơi đó rồi! Giờ có đến cũng không ai cho vào làm nữa!" La Tấn cực kỳ băng lãnh cực kỳ bá đạo.
"Anh..." Tức chết cô a, không có việc thì lấy gì đóng viện phí cho Mẹ cô chứ?
"Ra cửa gặp Phi, cậu ta sẽ sắp xếp công việc cho cô tại tập đoàn La Thị! 1 tháng 5 ngàn, đủ xoay sở rồi đi?"
"Không ngủ phòng Tổng Thống lấy tiền mặt được không?" Tiểu Vân biết tránh cũng không thoát, rõ ràng anh ta không phải đến một mình, bên ngoài còn có người nữa a. Tiểu Tịnh... tự cứu đi a... bạn bè chính là dùng để BÁN, câu này là do cậu nói, mình chỉ là dùng xài tạm mà thôi a.
"Ra thương lượng với Phi!" Khóe môi La Tấn giật giật, đúng là rau nào sâu nấy, người thế nào có bạn thế đó mà.
"Tôi chỉ muốn nói 1 câu..." Mặt tiểu Vân tràn đầy nghiêm túc nhìn La Tấn.
"Cứ nói!"
"Anh có thể không yêu, nhưng đừng làm tổn thương tiểu Tịnh! Anh không hiểu được những gì chúng tôi đã phải trải qua đâu!" Tiểu Vân dứt câu cũng lướt đi qua người anh mà ra khỏi cửa.
Cô sẽ thử tin tưởng vào La Tấn một lần, vì Cô biết Tiểu Tịnh yêu anh.
"........." La Tấn im lặng không nói gì, ánh mắt sâu thẳm hướng về nơi căn phòng nhỏ kia.
Anh loay hoay bên bếp lò, phòng tắm nơi này hoàn toàn là nước lạnh, bắt xuống ấm nước sôi, anh mang vào phòng tắm pha loãng.
Ôm thau nước nóng bước chậm vào phòng Ninh Tịnh, rút cái khăn nhỏ nơi mắc áo, nhúng nước, nhẹ nhàng lau mặt, cổ, rồi đến đôi tay lốm đốm bầm xanh tím của cô.
Cô mặc áo thun 2 dây cùng quần thể thao ống rộng, vẫn còn ngủ thật say.
Anh biết cô rất mệt, lại té xe đau như thế, vẫn còn cố tỏ ra cứng cỏi gắng gượng tự lái xe về.
Nếu người của anh theo dõi mà còn để cô phát hiện thì còn nói làm gì chứ? Cô là đồ ngốc! Vả lại nơi này vốn từ sớm đã bị Phi điều tra ra, anh cần gì phải chạy theo sau cô tò tò để bị phát hiện chứ?
Cúi nhẹ người hôn lên má tiểu Tịnh mà khóe mắt La Tấn mờ hơi sương. Lại hứa rồi bỏ mặc anh, cô luôn luôn tàn nhẫn vô tâm như vậy, chẳng bao giờ giữ lời cả.
Xoăn ống quần cô lên, anh vừa lau vừa xoa nơi đầu gối bầm tím đến sưng to của cô, thế này mà vẫn còn lì đòn cứng đầu cho được? Anh phục rồi!