Sau một lúc được La Tấn HẦU HẠ đến thoải mái rồi thì cô nàng nào đó bỗng dưng đứng dậy, đi nhanh đến bên xe, đội nón vào, không chào không hỏi không câu từ giã.
Cả cái mặt người vừa xoa giúp lưng cô cho cô ăn uống no nê cũng không thèm liếc lấy một cái, rất là tỉnh rụi, nhưng đến khi nhìn lại cái xe mất đâu chìa khóa thì khóe môi giật giật rồi.
"Em tìm cái này?" La Tấn thảy thảy cái chìa khóa trong tay, vẻ mặt cực kỳ dửng dưng, cũng xoay người bước đi về hướng xe mình, chả thèm ngó đến cô nàng đáng ghét vô ơn nào đó.
"Hey... Ey... La Tấn.... à... Tấn Tấn!" Ninh Tịnh nhào luôn xuống xe mà chạy đến cản lấy trước mặt anh.
"Gọi ai thế?" La Tấn nhướng mày khó chịu.
"Ông xã!" Ninh Tịnh ngọt ngào chớp mắt dụ dỗ, nhưng con mắt lại hướng về cái chìa khóa đang thảy tưng tưng trong lòng bàn tay anh.
"Tối nay nhớ buổi hẹn sao? Chỗ cũ?" Anh nhìn trời chứ chả thèm nhìn cô.
"Ừ ừ... chỗ cũ a!" Cô đầu gật gật gật, mắt dán vào cái chìa khóa, hai tay nắm lại cứ muốn thò ra mà giật lấy, môi mím lại tức tối.
"Mấy giờ?"
"Mấy giờ cũng được!" Ninh Tịnh đưa tay phải ra chụp lấy chìa thì bị anh nhanh chóng nắm tay lại, cầm chặt chìa khóa giấu ra sau lưng.
"Tôi giúp em xin nghỉ việc một hôm!" Anh thật lòng là muốn cô nghỉ luôn cho rồi, nhưng anh biết muốn dụ cô vào bẫy thì phải làm từng bước từng bước, làm quá thì con cừu háo sắc này sẽ lại chạy mất.
"Không nghỉ!" Cô gắt lên, đưa mắt kênh anh, hắn nắm chặt tay như thế thì sao cô lấy chìa khóa lại được cơ chứ?
"Làm một đêm được những 200 còn chưa nói đến tiền hoa hồng của khách..." Có đánh chết cô cũng không nghỉ.
"Tôi trả thêm cho em 300!" Nghe theo lời Phi, không nên đưa cô tiền quá nhiều, có nhiều tiền rồi lại sẽ không cần tiền nữa, sẽ đá anh sang một góc xó nữa cho xem.
Không ngờ Anh cũng có ngày hôm nay, còn thua cả tiền a.
"Người ta boa những 800 đấy!" Ninh Tịnh xòe luôn hai bàn tay ra cho anh xem, phải nâng giá a, tiền lại rơi xuống rồi.
"Đừng nâng giá, vô dụng thôi!" La Tấn liếc mắt coi thường.
"Nghỉ sẽ bị đuổi a! Sẽ bị bà chủ mắng a, phải tính thêm phí an ủi linh hồn bé nhỏ nữa!" Cô chớp chớp hai mắt, âu yếm nhìn anh.
"Linh hồn bé nhỏ?" Khóe môi La Tấn giật giật, cô cũng là dám nói, làm lố hà…
"Bị đuổi càng tốt, làm trợ lý cho tôi!"
"Không làm!" Ninh Tịnh gắt lên, xoay mặt 180 độ.
"Hửm?" Anh nhướng mày khó chịu, cực kỳ cực kỳ khó chịu, máu nóng lại nổi lên, tay nắm chìa khóa bóp chặt lại.
Cô hoảng hồn, nuốt ực nước bọt xuống, nhẹ giọng thỏ thẻ.
"Tối nay đúng hẹn được không? Không cần trả thêm phí bồi thường an ủi linh hồn được không?" Vô cùng a dua nịnh nọt nhìn vẻ mặt ai kia vẫn còn đen thùi u ám.
"Nghĩ làm 1 đêm đến chỗ hẹn sớm nhé!" Rủ rỉ rù rì năn nỉ ỉ ôi, ai kia vẫn chưa chịu hạ hỏa.
"Không bắt đền tiền nghỉ làm một đêm luôn nhé! Một vạn thôi, chịu không? Chịu không?" Cô hạ giá đến mức này rồi a... huhuhu.
"1 ngàn..." La Tấn phun ra hai chữ mà cô nghe muốn ngất xĩu giữa đương trường, ra sức ép giá đến thảm hại.
"La Tấn!" Ninh Tịnh hét lên chói lói.
"Đồ gian thương... Anh..." Cô chưa kịp mắng mỏ xỏ xiên, thấy ai kia đưa chìa khóa ra trước mặt, đành nín thinh.
"5 ngàn nhé, được không?" Hai tay chấp lại, mắt long lanh nhìn anh.
"Miễn bàn tiếp... đồng ý hay không thì nói?" La Tấn mặt lạnh như tiền.
Tôi rủa chết tổ tiên 18 đời nhà anh.
"Tiền thuê căn phòng đó cũng 3 ngàn 1 đêm, anh nghĩ sao còn thua cả tiền phòng hả?" Cô ức a, không nói không được.
Môi La Tấn bỗng nhiên nhếch lên cười đầy tà mị.
"Vậy đến nhà em qua đêm, Tôi trả em tiền phòng bằng giá khách sạn chịu không?"
"CÚT!!!" Ninh Tịnh sau một lúc đứng hình thì cũng hiểu ý của cái tên này muốn gì.
"Vậy thì đến nhà tôi mà qua đêm, sẵn lấy chìa khóa về luôn, vậy nhé! Tiền phòng cũng về em, xem như tôi ga lăng chút vậy!" Anh vuốt tóc hất mặt muốn bước đi, càng ngày thấy bản thân càng men lỳ.
Ninh Tịnh nghiến răng trèo trẹo, nắm vạt áo tên ấy kéo lại giữ chặt, ăn bận như tên ăn mày mà còn vuốt tóc hất mặt ra vẻ quý phái nữa, ngứa mắt chết cô.
"Chìa khóa..." Gì thì gì cô phải lấy chìa khóa trước rồi tính sau, xe là của người ta a.
"Ở đâu?" Anh muốn câu trả lời.
"Chỗ cũ..." Cô nghiến răng nghiến lợi.
Anh đưa chìa khóa vào tay cô.
"Đừng chơi trò thất hẹn, hậu quả em gánh không nổi đâu!" La Tấn xoay người bỏ đi về xe.
Ninh Tịnh nhìn theo chiếc xe của anh lướt đi mất hút mới bần thần nhìn vào chìa khóa nơi tay.
Chỉ vậy là đưa chìa cho cô rồi? Không sợ cô trốn sao? Dễ dàng như vậy?
Ninh Tịnh nhìn quanh ngó quất xem còn chiếc xe gian tế của anh gần đây không? Thật không thể tin a…
Cô leo lên xe lê lết tấm thân ê ẩm phóng vài vòng thành phố, đến khi đảm bảo thật sự không hề có chiếc xe nào theo sau mới thở phào chạy thẳng về nhà trọ.