Không Thể Thay Thế

Chương 13: Đáng tội em

"Khốn khϊếp!"

La Tấn tung mạnh cửa xe vội vã chạy ra, đỡ lấy Ninh Tịnh khi thấy cô cố nâng người ngồi dậy nhưng liền lập tức ngã chúi xuống.

"Em có sao không? Cởi nón ra, mau!" La Tấn vội đến mức tay run lên khi thấy tay cô vịn lấy phần cổ có vẻ rất đau đớn, đầu vẫn chưa ngẩng lên nổi.

Tháo vội lấy nón cô ra, để cho tiểu Tịnh dựa vào ngực mình mà thở.

La Tấn thấy hai mắt tiểu Tịnh vẫn nhắm lại, anh lo đến phát sốt: "Tiểu Tịnh! Mau tỉnh lại! Anh đưa em đi bệnh viện... mau tỉnh tỉnh!"

"Bị đui hay sao hả? Không thấy người khác muốn quay đầu xe à? Đền... A......"

Tên công tử bột bước ra khỏi chiếc siêu xe màu đỏ chói mắt, chưa kịp trách móc xong đã bị Phi nhào đến nắm lấy cổ áo đấm liền vài cái vào mặt.

"A.... a.... đau..."

Phi lên gối vào bụng đánh đến tên ấy tơi tả nằm lê lết ra mặt đường.

"Mẹ kiếp! Chạy ẩu còn muốn ăn thịt người khác? Muốn sang đường sao không bật đèn hả? Quay đầu xe mà cứ đâm đầu lủi sang à?"

Phi tức đến đỏ cả mặt, suýt tí nữa là tiểu Tịnh nằm luôn dưới bánh xe cậu rồi, mẹ kiếp tên khốn!

Sau một hồi choáng váng đầu óc thì tiểu Tịnh cuối cùng cũng mở được mắt ra, thấy được gương mặt quen thuộc ấy bỗng dưng tim cô lại vỗ mạnh, cô lại mơ sao? Lại mơ thấy anh rồi! Thật sự rất nhớ rất nhớ anh!

Thấy tiểu Tịnh cuối cùng cũng mở mắt ra được thì La Tấn thở phào.

Anh biết cô bị ngộp thở nên chỉ ôm cô vào lề đường vỗ vỗ lưng một lúc, vì nếu lúc này mà ẳm cô lên xe đưa đi bệnh viện càng khiến ngột ngạt khó thở thêm thôi.

La Tấn vẫn lo rửa vết thương trên tay cô và dán keo cá nhân lên đó, may mà chỉ trầy xước vài đường ngay đầu ngón tay, giờ cô mặc kín quá anh chưa xem được vết thương trên người cô, vào viện rồi xem vậy.

"Đi thôi, vào viện khám lại toàn diện xem sao?"

"Không đi!" Ninh Tịnh bỗng dưng bật dậy, vì đứng vội quá mà đôi chân loạng choạng muốn ngất.

La Tấn nhanh chóng đứng dậy ôm lấy.

"Đừng cứng đầu!" La Tấn ra hiệu cho Phi vào lái xe, Phi đạp thêm cho tên kia vài cái rồi mới vòng đi về xe ngồi vào tay lái.

"Không đi!" Ninh Tịnh gắt lên, cuối cùng cũng tỉnh táo lại mà nhìn La Tấn, xô mạnh anh ra.

La Tấn nhíu mày, buông người cô ra.

"Được thôi!" Anh nghiến răng nghiến lợi, được anh lo lắng còn làm cao sao? Anh mới không thèm lo cho cô đó!

Nhìn chiếc mô tô của mình mượn bị gãy bửng, Ninh Tịnh chán nản thở dài. Lại nhìn sang tên công tử bột đang nằm lăn ra đất bị đánh thê thảm kia. Cô bước đến, bước chân có chút xiêu vẹo. Mò mò sờ sờ khắp người hắn…

"Em làm gì vậy hả?" La Tấn gắt lên, sờ mó gì tên kia cơ chứ?

Ninh Tịnh móc sạch xấp tiền mặt trong ví của tên kia ra, cô vứt lại ví vào mặt hắn ta, trợn mắt tức giận phun ba chữ: "Tiền bồi thường!"

Hắn ta sợ hãi gật gật gật đầu, không dám kháng cự. Hôm nay gặp đúng ôn thần a. Thật thảm.

La Tấn khó chịu đứng nhìn xem cô móc phone gọi cho ai đó.

Phi tự ý chạy xe tấp vào lề, leo luôn lề đường mà đậu, tên kia ăn đòn no nê rồi cũng bò lên xe mà chạy mất.

"Chút anh đến nhà em lấy xe về nhé. Em sẽ dặn gara giao xe và chìa khóa cho anh... Ừm… Em té xe gãy cả bửng trước. Em không sao! Em sẽ gửi lại tiền thay mới, yên tâm, là người gây tai nạn trả tiền, không phải của em, vậy nha... phiền anh rồi!" Dứt câu tắt phone, cả người cũng mệt đến ngồi luôn xuống đất, hai tay ôm đầu.

"Đau ở đâu?" Giọng La Tấn kề sát tai cô gắt lên, ngồi bệt xuống luôn bên cạnh cô, mặt thì không thèm nhìn cô, ghét rồi.

"............"

"Tôi hỏi em nghe không hả?" Anh lại gắt.

Phi đi một lúc mang đến túi đồ anh bảo mua, La Tấn cầm lấy, ra hiệu Phi tránh đi. Lại nhìn sang cô nàng ngồi cạnh đang ôm đầu mà phát bực, tay cô bắt đầu run run lên rồi.

La Tấn vội chụp lấy cánh tay phải run rẩy của tiểu Tịnh, tháo luôn bao tay ra, anh không thấy có vết thương trong lòng bàn tay.

"Sao lại run thế này?" Anh kéo cô ngồi dậy, đưa tay muốn tháo khóa kéo nơi áo cô, anh muốn xem cánh tay có vết thương nào không.

"Buông!" Ninh Tịnh hất tay anh ra, sắc mặt tái nhợt.

"Vào bệnh viện!" La Tấn kẹp giữ cô vào lòng, muốn ẳm lên.

"Không đi không đi!" Ninh Tịnh đá đạp đánh đấm vào người Anh chống cự quyết liệt.

"Không đi cũng phải đi!" Anh hạ tối hậu thư rồi, gồng mình để mặc cho cô đánh đấm chòi đạp, mạnh mẽ ôm lấy cô ẳm lên.

"Đói...." Ninh Tịnh liếc mắt thấy túi đồ ăn dưới đất, liền làm vẻ mặt đáng thương nhìn anh.

".........." La Tấn đứng hình, suy nghĩ trong đầu quay vòng vòng, thiệt ra là đầu óc lại trống rỗ rồi ạ.

"Đói...." Cô thấy ai kia đã dừng lại động tác, liền biết có thể dùng cái chiêu này rồi.

La Tấn liền đặt Ninh Tịnh ngồi xuống lại, mở túi ra lấy gà rán đưa sang cô.

Anh nhớ cô thích ăn phần ức gà. Xé bịt tương ra giúp cô tưới lên miếng thịt.

"Ăn đi!" La Tấn giọng có chút khó chịu, nhưng động tác lại vô cùng mềm nhẹ.

"Khát!" Cô cắn một miếng lại cảm thấy cổ họng khát khô.

La Tấn lấy ly nước trong túi ra ngoài, để trước mặt cô, vẻ mặt anh cũng chả tươi thêm chút nào, chầm dầm.

Cô liếc mắt coi thường, cầm lên hớp một ngụm.

"Có rượu vang không?" Tay cô lại đến cử rồi, run ghê quá.

La Tấn định gọi Phi lấy, nhưng thôi để tự mình đến, dù sao cũng chưa đến lúc cô biết mặt Phi, để Phi còn thay anh theo đuôi cô khi cần nữa.

Lấy hai ly rượu vang từ trong xe ra, đến đặt xuống cạnh cô. Anh cầm lấy một ly mà nhấp ngụm lớn.

"Khục..." Ninh Tịnh suýt tí là sặc hết cả ra, cô bụm môi lại.

Giờ mới để ý, anh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ cái bang lúc sáng cô MAY cho anh, hahaha... còn bày đặt cầm tách rượu vang ra vẻ thanh tao... hahahaha.

Cô nhấp ngụm rượu, cảm giác cả người nhẹ nhõm hẳn, bàn tay cũng đã bớt run rẩy, nhẹ nhàng thở ra, lại gặm cắn thêm mấy miếng gà.

Sau một hồi cắn cạp no nê đến khi cả túi gà rán hết sạch cô mới vừa lòng ợ lên một cái rõ to, vươn mình thở ra bỗng nghe cái "Cụp".

"Au au au...." Ninh Tịnh đau đến cắn răng, cột sống của cô, huhu... đau chết người, cứng người giữ nguyên tư thế luôn rồi.

La Tấn vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay xoa nhẹ sau lưng cô.

"Đáng tội!"

"Au... au... bên dưới một xíu, xuống dưới một xíu!" Ninh Tịnh nhăn mặt cắn môi, chỉ chỗ cho anh xoa giúp.