Không Thể Thay Thế

Chương 12: Trời đất đều không sợ

Một lúc sau, thấy Ninh Tịnh bước vào trong căn nhà nhỏ cao 3 tầng có chút hơi lâu.

La Tấn định gọi Phi vào trong xem thử, thì thấy Ninh Tịnh đã ôm cả thùng đồ thật to đi ra.

Một anh chàng to con vạm vỡ từ đâu chạy chiếc mô tô xanh biển cực ngầu vọt đến, dừng xe trước mặt Ninh Tịnh, cô đưa tay chụp lấy chìa khóa xe anh ta quăng đến.

Chàng to con nói cười huyên thuyên gì đó, vừa giúp cô đỡ thùng hàng lên xe, buộc cố định lại.

Trong căn nhà nhỏ cũng chạy ra mấy người già trẻ nhỏ ríu rít nói cười gì đó với cô.

La Tấn nghiến răng nghiến lợi: "Đi tới đâu cũng toàn thấy trai với trai!" Giọng mũi nóng bừng bốc lên, vị chua bung tỏa cả chiếc xe.

Phi khóe mắt giật giật, lại đến rồi... haizzz

" Huýt...."

Tiếng huýt gió rền vang khiến La Tấn cũng phải giật mình xoay người sang nhìn.

"Tiểu Tịnh! Có cần bọn anh đi cùng hay không? Em cứ chọn một người, bọn anh chở em đi!" Cả đám đàn ông cao to lực lưỡng bên phòng tập GYM đối diện cũng chạy ra la hét cười đùa, đưa tay ngoắc ngoắc với Ninh Tịnh.

La Tấn thật muốn nhào xuống gϊếŧ sạch a, bọn khốn này!

"Ey... Người thì không cần... quyên góp cho Viện vài chục lít xăng là được!" Ninh Tịnh khoác vào chiếc áo phông da màu đen, thân hình bỗng dưng được ôm sát lại, phối với quần và giày thể thao cực chất. Đeo bao tay đen, đội lên chiếc nón bảo hiểm liền leo vội lên xe, nổ máy.

"So Cool... Tiểu Tịnh... Anh yêu Em!!!" Cả đám bên ấy lại hò hét vang rền, tay chân quơ loạn cả lên.

Ninh Tịnh vọt ga chạy vòng đầu xe lại, giơ ngón tay cái lên LIKE mạnh về hướng họ, họ lại huýt sáo vang rền, tiếng huýt sáo chưa dứt thì... Cô lật lại ngón cái chỉ xuống đất, môi nhếch lên nụ cười gian manh UNLIKE.

"Hey..... đồ ma mãnh!" Âm thanh hụt hẫng vang lên, cũng không quên hét lên trêu chọc cô vài câu.

"Hahaha... hắc hắc hắc..." Giọng cười Ninh Tịnh vang rền, phóng ga vọt nhanh đi.

La Tấn nơi này khóe môi giật giật, Cool đến mức này? Bà xã nhà anh từ bao giờ lại thành loạn đến mức này?

Lúc cô giơ ngón tay Like lên, anh thật ghen đến muốn hôn não, chưa kịp phát tác thì thấy cô lật ngược ngón tay lại mà phũ với người ta rồi. Môi anh cũng nhếch lên cười khoái trá a.

"Quên góp 1000 lít xăng!" La Tấn lập tức ra lệnh cho Phi.

"Đại ca..." Giọng Phi run run.

"Anh muốn phóng hỏa đốt Viện à? 1000 lít, để ở đâu? Hơi lửa 1 phát là cháy sạch cái Viện a.

"Ừ ha..." La Tấn gật đầu, sao cứ dính đến cô là đầu óc anh lại không dùng được thế này?

"Quyên 20 vạn thì được rồi đi?"

"Viện có nhiều tiền như thế, dư sức sống qua ngày, anh nghĩ Phu Nhân còn cầnBán Thân cho anh mà lấy tiền sao?" Phi tốt bụng nhắc nhỡ.

"Ờ... vậy phải làm sao?" La Tấn rối hết cả lên rồi.

"Cứ để em lo! Thiếu thốn gì thì quên góp cái đó thôi, không để dư giả cũng không để quá thiếu thốn là được!"

"Ok, anh giao cho cậu!" La Tấn gật đầu tán thành, mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng ai kia.

"Thật nhanh!" Phi lái xe chạy theo sau cô cũng phải vã mồ hôi, chạy bộ bán mạng thì thôi, phóng xe cũng bạt mạng nữa là sao? Tiểu Tịnh chê đời dài quá hả?"

Cả đoạn đường Ninh Tịnh dừng lại vài lần, đều vội vã đưa xong gói đồ lại đi.

La Tấn thì có chút đứng ngồi không yên trong xe, cô phóng xe bạt mạng như thế, làm anh lo đến muốn đứt ruột.

Một lúc sau, xe anh đậu cách chân cầu khoảng 100m.

Khóe môi La Tấn giật giật…

Xe anh thế mà bị cảnh sát VỊN a.

Phi mở cửa sổ ra nói gì đó với anh cảnh sát mới gõ cửa xe. Anh ta mới vội vàng gật đầu bỏ đi, nhưng cũng Khuyên anh nên chạy xe lên trước một đoạn, đậu xe nơi này rất dễ gây tai nạn.

Phi dù không muốn quá tiếp cận Con Mồi nhưng dù sao cũng phải chấp hành 1 chút cái gọi là luật giao thông a. May là xe của Chủ Tịch, nếu không là lại phiền rồi.

Chạy xe vòng xuống mảnh đất trống dưới chân cầu dừng lại.

Quả nhiên vì họa được phúc, ngồi dưới này càng thấy rõ cô hơn, nghe được cả tiếng hét vang vọng của cô.

Tiểu Tịnh dừng xe lại giữa cầu, leo lên thành cầu ngồi đón gió, lâu lâu lại chụm tay lại mà hét lớn... Âm thanh lảnh lót vang vang, trong trẻo cao vυ't...

Nghe vào tai anh lại rất dễ chịu, rất êm tai, rất thư thái.

Ninh Tịnh cuối cùng cũng giao xong đống bưu phẩm rồi, vặn mình vươn vai.

"Thật thư thái a...." Thở ra nhẹ nhõm.

"Tiểu Tịnh, lại đậu xe giữa cầu? Em muốn ăn đòn hả?" Hai chàng cảnh sát ấy chạy xe ngang qua cô, giọng nói hét lên về phía cái kẻ đậu bậy đậu bạ rồi còn ngồi tòng teng đưa chân ra ngoài thành cầu một cách thư thái thế kia, không biết cái gì là nguy hiểm, không biết sợ trời sợ đất là gì mà.

"Ey.... nghe rồi ạ... một xíu nữa em đi ngay!" Ninh Tịnh giơ tay lên nghiêng mình nhìn theo chiếc xe cảnh sát chạy ùa qua mà giơ tay lên Chào Cờ.

Chờ đến họ đi cách xa rồi lại lúc lắc hai chân, vô tư ngồi đó.

"Còn ở đó mà một xíu nữa hả?" Giọng anh chàng cảnh sát ngồi sau gắt vọng lại vô cùng bất lực nhưng khóe môi lại bật cười, lại đi tiếp làm nhiệm vụ. Bọn họ quá quen với cô rồi, trời đất đều không sợ mà.

Anh ngồi nơi này lại vừa ăn giấm vừa buồn cười. Cô nổi tiếng thế kia cơ đấy? Hầu như ai ai cũng quen biết cô, đều để cho cô càn quấy làm loạn.

Vẻ mặt cô lúc nhắm mắt dưỡng thần thì quả thật mị hoặc đến mê mẩn.

Anh nhận ra cuộc sống của cô tuy bận rộn đến tối mũi, nhưng lại tràn đầy màu sắc.

Anh nhìn lại bộ cánh Cực Ngầu trên người thì lại bật cười, chợt nhận ra bỗng nhiên bản thân lại THÍCH cái bộ cánh này mới thật đáng sợ, tư duy thời trang của anh có phải là bị cô bẻ cong mất rồi không?

" Két... Rầm..."

Âm thanh va chạm khiến La Tấn giật mình.

Phi cũng vội vàng thắng gấp, nhìn lên phía trước đầu xe mà vẻ mặt phát hoảng.

Ninh Tịnh bị một chiếc xe bỗng dưng không hề xi nhan hay xin nhường đường mà bẻ lái tấp sang làn đường bên cô. Đầu xe bị chắn ngang, va chạm mạnh đến mức cô bị văng luôn ra khỏi xe lộn vài vòng trên đường.

Cả thân hình nhỏ nhắn nằm luôn phía trước xe Phi đang chạy đến từ phía sau.