Mọi người đã lâu không gặp Tô Minh Viễn, bắt đầu hỏi han công việc của anh ta gần đây.
Lại có người hỏi Tô Minh Viễn và Kiều Hiểu Tinh dạo này như thế nào, yêu xa có gặp phải trở ngại nào không, nhưng Tô Minh Viễn chỉ trả lời qua loa, nói đại khái rằng tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt.
Ngôn Tử Kỳ nghe vậy không biết tại sao trong lòng rất bực bội.
Hai người bọn họ tốt lúc nào? Chẳng phải là đã chia tay từ lâu rồi sao?
Những lúc ở anh ở bên Kiều Hiểu Tinh cũng không thấy cô nhắn tin hay gọi điện cho Tô Minh Viễn.
Hay là anh đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?
Kiều Hiểu Tinh thấy mọi người điểm danh đến mình thì ngừng uống rượu, chỉ cười lấy lệ chứ không lên tiếng phủ nhận lời Tô Minh Viễn, bởi vì một khi nói ra sự thật chắc chắn sẽ làm anh ta mất hết mặt mũi trước bạn bè.
Cô không yêu Tô Minh Viễn, nhưng cũng không muốn nhìn anh ta sống không tốt.
Có lẽ sau chuyến đi chơi này cô sẽ nói thẳng với anh ta rằng hai người không thể nào có cơ hội tái hợp được đâu.
Kiều Hiểu Tinh càng nghĩ ngợi càng chìm sâu vào trong thế giới nội tâm của mình, không tự chủ lại nghĩ đến Ngôn Tử Kỳ.
Ngôn Tử Kỳ và bạn gái mới của anh có sống chung không nhỉ? Nhà anh có phải đã xây xong hồ bơi và spa rồi phải không? Vậy là cô không được hưởng thụ tiện nghi của căn biệt thự đó nữa rồi.
Ham muốn và tinh lực của anh lúc nào cũng mạnh mẽ, có phải anh cùng người phụ nữ kia cũng ngày ngày đè nhau ra làm chuyện thân mật giống như trước kia bọn họ từng làm không?
Anh vận động kịch liệt trên thân thể người phụ nữ khác có vui sướиɠ như lúc ở bên cô không?
Hai người đối diện ai cũng treo trên môi nụ cười, nhưng mỗi người lại ôm một bụng tâm trạng khác nhau.
Kiều Hiểu Tinh đang thả hồn theo mây gió, bỗng nhiên cảm thấy bên dưới có gì đó bất thường.
Đôi chân thon dài trắng nõn của cô vắt chéo lên nhau, đối diện đôi giày cao gót màu vàng là đôi giày tây nam giới, vừa rồi mũi giày tây rõ ràng đã chạm vào mũi giày của cô.
Kiều Hiểu Tinh cho rằng đó chỉ là hành động vô ý mà thôi, hai người ngồi đối diện nhau, giày chạm vào nhau cũng là chuyện bình thường.
Cô không ngồi vắt chéo nữa mà thả hai chân xuống xếp cạnh nhau, ngay lập tức lại thấy mũi chân bị chạm vào tiếp.
Rất nhanh cô đã phát hiện ra mình đánh giá thấp Ngôn Tử Kỳ rồi.
Anh cố tình!
Cô đổi chân sang hướng khác nhưng tình huống vừa rồi vẫn lặp lại, mũi giày da màu đen một lần nữa đυ.ng vào giày cao gót của cô.
Kiều Hiểu Tinh liếc mắt nhìn Ngôn Tử Kỳ ra hiệu anh đừng chơi trò ấu trĩ này nữa.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Kiều Hiểu Tinh, Ngôn Tử Kỳ lại thản nhiên như không nhún nhún vai rồi bày ra bộ mặt vô tội, cứ như người vừa làm ra trò đó không phải là anh vậy.
Kiều Hiểu Tinh cũng không thèm so đo với Ngôn Tử Kỳ, lại chăm chú ăn thức ăn Tô Minh Viễn vừa gắp vào bát cho cô.
Nhưng Ngôn Tử Kỳ không chịu buông tha cho Kiều Hiểu Tinh, trực tiếp dùng mũi giày cọ xát cẳng chân Kiều Hiểu Tinh, cố ý trêu chọc cô.
Cô dùng một chân khác đá nhẹ vào cái chân đang trêu chọc mình, không ngờ lại bị bàn chân kia dùng sức nâng lên, một bàn tay to lớn ngay lập tức nắm lấy, nhanh nhẹn tháo giày cao gót của cô thả nhẹ xuống đất.
Xung quanh mọi người vẫn đang ăn uống nói chuyện rất ồn ào, một tiếng “cạch” nho nhỏ này không ai chú ý đến.
Vì quá bất ngờ, Kiều Hiểu Tinh giật mình hoảng sợ, suýt nữa thì bị nghẹn thức ăn, nhăn mặt ho khụ khụ mấy cái.
Tô Minh Viễn lập tức đưa nước cho cô uống, dịu dàng vuốt lưng cô cười nói: “Tinh Tinh ăn chậm thôi kẻo nghẹn.”
Kiều Hiểu Tinh uống xong đặt ly nước xuống bàn, nhướn mày lườm Ngôn Tử Kỳ nhưng anh vẫn tỏ ra không có chuyện gì.
Ngôn Tử Kỳ lặng lẽ duỗi tay nắm lấy bàn chân nhỏ bé của cô áp sát vào vị trí giữa hai chân của mình, còn nghịch ngợm gãi nhẹ vào lòng bàn chân cô vài cái.
Kiều Hiểu Tinh bị nhột muốn rút chân về liền bị Ngôn Tử Kỳ ấn xuống, anh khép chặt hai đùi nhốt bàn chân nhỏ nhắn của cô lại.
Cái thứ trong quần hình như có phản ứng từ lâu rồi, phồng to hẳn lên như một túp lều.
Khăn trải bàn phủ đến tận mặt đất nên mọi người không ai biết rằng dưới gầm bàn, bàn tay lão đại của bọn họ đang không hề an phận cầm chân người phụ nữ đối diện chà xát lên côn ŧᏂịŧ của mình cách lớp quần vải mỏng manh.
Vị trí ngồi của hai người bọn họ rất thuật tiện nên mọi người càng không nghi ngờ gì.
Kiều Hiểu Tinh cảm giác được Ngôn Tử Kỳ đang kéo khóa quần thì hít vào một hơi lạnh, trái tim đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi l*иg ngực.
Anh bị điên rồi sao?
Côn ŧᏂịŧ to lớn được giải phóng, lập tức bắn ra ngoài đập vào lòng bàn chân cô.
Anh hình như vẫn chưa thoả mãn, lại giữ bàn chân cô xoa nắn côn ŧᏂịŧ, tách hai ngón chân cô kẹp lấy qυყ đầυ vuốt từ trên xuống.
Người có ngốc đến đâu cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Ngôn Tử Kỳ muốn câu dẫn cô.
Rõ ràng đã có bạn gái mới rồi mà còn ngang nhiên làm trò con bò với bạn gái cũ? Thực sự cô chưa từng gặp người đàn ông nào tϊиɧ ŧяùиɠ lên não như Ngôn Tử Kỳ.
Tên đàn ông chó mặt dày hơn cả bê tông cốt thép!
Ngôn Tử Kỳ không hổ là người từng trải, dù hạ bộ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cứng rắn nhưng vẫn giữ được vẻ mặt ung dung nhàn nhã, tốc độ ăn uống cũng rất thong thả, chỉ có ánh mắt là đã bắt đầu đen thẫm lại, yết hầu cũng di chuyển lên xuống.
Anh cầm ly rượu đặt ngang tầm mắt, xuyên qua lớp thuỷ tinh trong suốt đá lông nheo với cô như đang ngầm ra hiệu.
Kiều Hiểu Tinh chân như phải bỏng, lưng toát mồ hôi lạnh, nóng nảy làm khẩu hình miệng với Ngôn Tử Kỳ: “Bỏ ra.”
Ngôn Tử Kỳ rút cục cũng chịu buông chân cô xuống, kéo khóa quần lên.
Kiều Hiểu Tinh nhanh chóng rút chân về, xỏ chân vào giày cao gót.
Cẳng chân và bắp đùi bị duỗi căng một lúc lâu, bây giờ vẫn còn đang run lẩy bẩy đây này.
Sở dĩ Ngôn Tử Kỳ buông tha cho cô dễ dàng như vậy là bởi vì anh cảm nhận được có điều gì đó không ổn, toàn thân anh đột nhiên nóng bừng bừng, thân thể căng cứng một cách khó hiểu, bụng dưới như có luồng nhiệt đốt cháy rồi lan thẳng lên tận đỉnh đầu.
Dục hoả dần dần truyền ra khắp các tứ chi, đi đến đâu nó cũng để lại cảm giác râm ran khó nhịn.
Đây không phải là phản ứng vì bị Kiều Hiểu Tinh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng không phải là phản ứng bình thường của một người uống rượu.
Hẳn là như vậy rồi, rượu của anh có vấn đề!
Ngôn Tử Kỳ lờ mờ nhận ra mình bị người ta bỏ thuốc, ánh mắt chợt trở nên tối đen như mực.
Anh không thể tin được trong bữa tối này lại có người to gan dám bỏ thuốc anh, đồ ăn chắc chắn đã được phòng bếp kiểm tra kĩ càng mấy lượt, không thể nào bị ai đó động tay động chân được.
Rượu vang trên bàn là do Chu Hành rót cho anh, nhưng Chu Hành không có động cơ để bỏ thuốc anh.
Kiều Hiểu Tinh lại càng không, nếu cô muốn chỉ cần mở miệng một câu, anh sẽ bế cô lên giường ngay lập tức.
Anh không tin việc này là do cô làm.
Tất cả những người ở đây đều là anh em quen biết lâu năm, tuy không phải ai cũng quá thân thiết nhưng vẫn đối xử với nhau khá tốt, bọn họ không có lí do để làm ra loại chuyện điên rồ như vậy.
Có điều, tất cả mọi người đều uống chung rượu trong mấy chai này, giả thiết rượu bị bỏ thuốc hình như không đúng lắm.
Vậy thì khả năng cao là ly rượu của anh bị người ta bôi sẵn thuốc lên miệng ly.
Không nghi ngờ gì nữa, kẻ lớn mật đó chỉ có thể nằm trong đám phụ nữ háo sắc kia thôi.
Ngôn Tử Kỳ làm sao có thể quên trò chơi cá cược của bọn họ, cứ nhìn thấy anh là bọn họ sáng mắt lên, bày ra bộ dạng hận không thể trèo lên giường anh.
Mục tiêu của người bỏ thuốc không còn là 10 vạn cỏn con nữa, mà chính là sản nghiệp sau lưng anh.
Thật là một lũ khốn kiếp!
Dược tính như muốn thiêu rụi tâm trí của Ngôn Tử Kỳ, hơi thở anh gấp gáp nặng nề, ánh mắt đen thẫm nhiễm màu tìиɧ ɖu͙©, trên trán và sau lưng đã chảy mồ hôi đầm đìa.
“A Kỳ, cậu có khỏe không? Mặt cậu đỏ lắm, còn đổ mồ hôi nữa.” Tô Minh Viễn nhận ra sự khác thường của Ngôn Tử Kỳ, ngay lập tức quan tâm hỏi.
Ngôn Tử Kỳ cố gắng hết sức để chịu đựng, lông mày nhíu chặt lại, dùng giọng nói trầm khàn trả lời qua loa.
“Tôi thấy hơi nóng.”
“Hay là cậu sốt rồi? Có thể là vì nhiệt độ thay đổi đột ngột đấy, lúc sáng ra sân bay vẫn còn lạnh, bây giờ lại nóng không chịu nổi.”
Ngôn Tử Kỳ không thể ở lại đây nữa, anh dứt khoát buông đũa, đứng dậy nói: “Tôi đi nghỉ trước đây, mọi người cứ từ từ dùng bữa.”
“Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn đi chơi.” Người ngồi bên cạnh cũng đứng lên theo, thân mật vỗ vai anh nói.
“Có cần tôi đưa cậu về phòng không?”
“Không cần.” Cái đυ.ng chạm này làm cho du͙© vọиɠ của anh sôi trào mãnh liệt, tựa như đầu lông vũ đang cọ cọ vào làn da xuyên qua lớp vải áo.
Tất cả máu trong người đều đang chảy về bộ phận nào đó, khiến nó ngày càng bành trướng, không ngừng kêu gào cần được thoả mãn.
Ngay cả đầu óc cũng quay cuồng, hình ảnh người con gái xinh đẹp trước mặt anh bắt đầu nhoè nhoẹt, từ một thành hai rồi lại từ hai thành một.
Anh phải dùng đến toàn bộ lí trí mới có thể khống chế hành động nhào đến ôm lấy Kiều Hiểu Tinh vào lòng.
Ngôn Tử Kỳ lắc lắc đầu, mím chặt môi lảo đảo đi ra ngoài cửa.
Ra được bên ngoài, anh gần như khuỵu xuống, phải dựa lưng vào cửa thở dốc để ổn định lại tinh thần.
Hai chân anh như nhũn ra, toàn thân nóng ran như bị bỏng.
Trong lúc nhắm mắt nhắm mũi cắm đầu đi, anh đυ.ng phải một người phục vụ, cơ thể liền nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp ngã.
“Ngôn tổng, anh trông không được khoẻ thì phải? Để tôi đỡ anh về.”
“Cảm ơn, không cần.” Ngôn Tử Kỳ dùng tay đẩy người kia ra.
Đường về căn bungalow dường như dài gấp trăm lần, lúc này anh còn có thể đi bộ là đã dùng hết 200% sức lực của bản thân rồi.
Vừa vào bungalow anh đã lao vào phòng tắm, xả nước lạnh đầy bồn rửa tay rồi vốc lên mặt, hi vọng cái lạnh sẽ phần nào kiềm chế dục hoả đốt người.
Anh dùng sức giật tung áo sơ mi, cúc áo rơi vãi lung tung trên sàn nhà lát đá cẩm thạch, nhưng dược tính vẫn xâm chiếm cơ thể anh, càng lúc càng thiêu đốt.
Thuốc này, con mẹ nó quá mạnh.