Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 47: 47: Một Đêm Mưa Gió

Kiều Hiểu Tinh ngồi thêm một lúc, cảm thấy ăn không vô thì nhanh chóng buông đũa, uể oải nói nhỏ với Tô Minh Viễn ngồi bên cạnh: “Em hơi buồn ngủ, em về phòng trước đây.”

“Ừm, hôm nay đi đường xa, chắc em mệt rồi đúng không? Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đưa đi chơi.” Tô Minh Viễn mỉm cười xoa đầu cô.

Kiều Hiểu Tinh khẽ gật đầu, xách túi đứng dậy, đi thẳng về bungalow của cô.

Không biết do tác dụng của rượu hay là do ảo giác mà Kiều Hiểu Tinh thấy cửa ngoài căn bungalow của mình đang khép hờ, cô chỉ cần dùng tay đẩy nhẹ là cửa đã mở rồi.

Cô bóp trán đi đến trước buồng tắm, bên trong buồng tắm lúc này không hiểu sao lại vọng ra tiếng nước chảy ào ào.

Nước bắn cả ra bên ngoài thành từng vũng lớn, Kiều Hiểu Tinh mắt nhắm mắt mở giẫm phải, không cẩn thận trượt chân ngã ngồi xuống đất, lưng dựa vào cánh cửa ẩm ướt.

Tại sao trong buồng tắm lại có tiếng nước chảy?

Kiều Hiểu Tinh cảm thấy rất nghi hoặc liền ngửa đầu lên nhìn, chính cô cũng không nhớ rõ trước khi đi đã chốt cửa hay chưa, nhưng chắc chắn là cô không hề mở nước, bởi vì lúc chiều chưa kịp tắm đã phải gấp gáp thay quần áo đi ăn tối.

Trong buồng tắm có người!

Buồng tắm đứng dùng kính mờ nên bất cứ hành động nào của người bên trong cô đều thấy hết, chỉ có khuôn mặt là không nhìn rõ.

Sau tấm kính là cơ thể của một người đàn ông cường tráng với làn da trắng trẻo, dòng nước bắn vào cơ ngực săn chắc rồi văng lên bề mặt kính.

Ai vậy? Sao trong nhà cô lại có đàn ông?

Một là cô vào nhầm phòng, hai là người đàn ông kia vào nhầm phòng.

Dù là giả thiết nào đi chăng nữa thì tình huống này cũng con mẹ nó quá là cẩu huyết đấy nhé!

Nước xà phòng tràn xuống lướt qua từng đường rãnh trên khối cơ bắp tạo nên cảnh đẹp vô cùng vi diệu, Kiều Hiểu Tinh bất giác nuốt nước bọt, chân tay bủn rủn muốn bỏ chạy.

Hình như người trong phòng cảm nhận được bên ngoài có tiếng động lạ, anh ta ghé sát mặt vào tấm kính để nhìn rõ hơn.

Kiều Hiểu Tinh ngồi dựa lưng vào cửa buồng tắm định đứng lên, nhưng tình thế bỗng nhiên thay đổi đột ngột.

Người đang tắm bất ngờ mở cửa ra, cô thuận thế trực tiếp ngã ngửa vào bên trong buồng tắm, dòng nước mát lạnh ngay lập tức thấm ướt váy.

Đầu va xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, mái tóc dài ngập trong nước xà phòng còn chưa trôi đi hết, Kiều Hiểu Tinh đau đến mức ứa nước mắt.

Cô theo bản năng mở to mắt nhìn chằm chằm người trong buồng tắm, mà người đứng bên trên cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt kinh hỉ.

Đáng nói chính là, người kia đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, còn đứng dạng hai chân, l*иg ngực phập phồng ướt đẫm nước.

Đầu Kiều Hiểu Tinh đặt ngay dưới hạ thân của anh ta, tất cả cảnh đẹp bên trên đều rơi trọn vào đôi mắt xinh đẹp của cô.

Giữa đôi chân trần trụi thẳng tắp xuất hiện một vật khổng lồ căng cứng hướng thẳng lên không trung, qυყ đầυ tím đỏ sung huyết như một con quái vật, khe hở bên trên còn đang rỉ ra một ít dịch nhờn trắng đυ.c.

Điều này chứng tỏ một điều, hạ bộ của anh ta đã cương lên được một lúc lâu rồi.

Đôi mắt trong trẻo của Kiều Hiểu Tinh như hai hồ nước long lanh, anh ta lập tức như bị chìm sâu vào đó.

Hai người nhìn nhau trầm mặc mấy giây, rút cục Kiều Hiểu Tinh mặt đỏ bừng ngồi dậy, cuống quýt nói: “Hình như em đi nhầm nhà rồi.

Xin lỗi anh, em về ngay đây.”

Nào ngờ cô vừa quay người đi, một bàn tay to lớn kéo mạnh cô về phía sau, thân hình nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong l*иg ngực ướt sũng kia.

“Đừng đi.” Người đàn ông sau lưng thì thầm vào tai cô.

Anh ta vừa dứt lời, Kiều Hiểu Tinh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc phản ứng lại được thì phát hiện mình đã nằm trên giường.

Tại sao lại lên giường rồi?

Kế tiếp, Ngôn Tử Kỳ dùng cả thân thể nặng nề đè lên người cô.

Cô chưa kịp mở miệng thì môi đã bị anh xâm chiếm một cách thô bạo.

Anh đẩy hai tay cô lên đầu rồi hôn tới tấp, đầu lưỡi nóng rực khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng, đôi môi mυ'ŧ chặt lấy lưỡi cô kéo ra gặm cắn.

Anh hôn đến lúc hơi thở của cả hai hỗn loạn mới chịu buông ra, Kiều Hiểu Tinh đặt tay lên ngực anh thở gấp.

Đôi môi đỏ mọng của cô bị cắи ʍút̼ đến nỗi sưng đỏ hết cả lên.

Ngôn Tử Kỳ liếʍ dọc theo vành tai trơn bóng của cô, môi hôn dần dần di chuyển xuống cổ.

Kiều Hiểu Tinh khẽ rùng mình, cả thân thể cô như mất hết sức lực.

“Đừng để lại dấu vết, ngày mai còn phải đi bơi.” Kiều Hiểu Tinh nói xong thì thực sự rất muốn cắn lưỡi tự sát, lời nói của cô nghe giống hệt như đang âu yếm.

“Được.” Ngôn Tử Kỳ hôn lên xương quai xanh của cô, anh không dùng răng mà chỉ dùng môi cọ xát nhè nhẹ.

Xông vào chóp mũi anh là mùi hương thiếu nữ ngọt ngào quen thuộc, anh chôn mặt vào hõm vai cô hít lấy hít để, cứ như cô là liều thuốc giải của anh vậy.

Bàn tay cũng bắt đầu không an phận vuốt ve bộ ngực tròn trịa của cô, xúc cảm trong tay mà anh hằng mong nhớ vẫn hoàn hảo y như cũ.

“Anh… anh… đang làm gì vậy?” Kiều Hiểu Tinh lắp ba lắp bắp nói.

“Mau buông em ra.”

“Tinh Tinh, anh bị người ta bỏ thuốc rồi.

Giúp anh với.” Ngôn Tử Kỳ thở gấp nói, dùng tay thô lỗ xé rách váy trên người cô, đến khi cô hoàn toàn trần trụi trước mặt anh.

“Thuốc kí©ɧ ɖụ©?” Kiều Hiểu Tinh mở to mắt, há hốc miệng nhìn anh.

Môi anh hôn từ cổ cô xuống ngực, mυ'ŧ nhẹ lấy nụ hoa đã dựng đứng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giọng anh khàn đặc đến cực điểm, tiếng được tiếng mất: “Thuốc này rất mạnh, nếu không được thoả mãn anh sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim hoặc là đứt mạch máu não mà chết đấy.”

Cái gì cơ? Sẽ chết ư?

Kiều Hiểu Tinh run run nhìn người đàn ông bên trên đánh giá một phen, vẫn là khuôn mặt đào hoa tuấn mỹ như mọi khi, nhưng rõ là tắm xong rồi mà trên trán anh vẫn chảy từng giọt mồ hôi lớn, đôi môi mím lại thành một đường kẻ, lông mày lại càng nhíu chặt.

Đây thực sự là biểu hiện của sự chịu đựng, nhìn qua cực kì thống khổ.

Kiều Hiểu Tinh bị lời nói của Ngôn Tử Kỳ doạ cho ngây ngốc, trong lòng cô thầm than một tiếng không ổn.

Nhưngcuối cùng cô vẫn nhắm mắt để anh tự do chiếm lấy cơ thể của mình, nhất thời quên luôn cả chuyện anh đã có bạn gái mới.

Cô gái xinh đẹp mà anh nhớ nhung đang nằm ngay dưới thân, anh chỉ dùng đuôi mắt nhìn thôi mà đã không chịu nổi, trực tiếp đỡ lấy qυყ đầυ đâm thẳng vào bên trong cơ thể Kiều Hiểu Tinh.

Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ lan tràn khắp mọi tế bào, Ngôn Tử Kỳ không tự chủ gầm nhẹ một tiếng sung sướиɠ.

Dưới tác dụng của thuốc, côn ŧᏂịŧ của anh nóng bừng bừng, làm cô phát ra tiếng rên khe khẽ.

“Nóng…”

“Tinh Tinh, thả lỏng cho anh di chuyển, em siết chặt quá, anh không nhúc nhích được.”

Du͙© vọиɠ gào thét muốn đốt cháy cơ thể, lông mày Ngôn Tử Kỳ nhíu chặt, gắt gao nắm chặt vòng eo thon thả của người con gái, qυყ đầυ to lớn chen chúc qua tầng tầng lớp lớp mị thịt đâm thẳng vào nơi tận cùng.

Kiều Hiểu Tinh cũng đưa đẩy eo nhỏ hùa theo động tác của anh làm anh cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Khắp căn phòng vang lên âm thanh ái muội của da thịt va chạm vào nhau, khiến người nghe phải đỏ mặt.

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng sét đùng đoàng, có lẽ là trời sắp mưa.

Sau tiếng sét là một đợt sấm ì ùng, cuối cùng trận mưa mát lạnh cũng kéo đến, càng về khuya mưa lại càng to hơn.

Âm thanh mưa gió ầm ầm trùng hợp át đi âm thanh nóng bỏng trong phòng, tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ và tiếng gầm gừ của người đàn ông hoà lẫn với nhau tạo thành bản nhạc hoan ái đầy da^ʍ mỹ.

“Thật sướиɠ… Tử Kỳ… A… anh thật là tuyệt vời…” Kiều Hiểu Tinh dâʍ đãиɠ kêu lớn, hoàn toàn quên rằng Tô Minh Viễn vẫn còn đang ở căn nhà ngay sát bên cạnh.

“Tinh Tinh, anh làm sướиɠ hơn hay Tô Minh Viễn làm sướиɠ hơn?” Ngôn Tử Kỳ thở nặng nề, ngậm vành tai Kiều Hiểu Tinh hổn hển nói.

Kiều Hiểu Tinh trừng mắt khϊếp sợ, tiếng rên hụt mất một nhịp.

“Anh… ưm… ghen à? Gọi cả họ tên người ta rồi kìa?”

“Thôi, em không cần trả lời đâu.” Ngôn Tử Kỳ sợ phải nghe lời nói mất hứng, dùng tay che kín miệng cô, nhưng lại không nhịn được mà hỏi tiếp.

“Làʍ t̠ìиɦ ngay bên cạnh phòng bạn trai có phải rất sướиɠ không? Em nhớ lại xem em lêи đỉиɦ bao nhiêu lần rồi?”

Giọng anh rất chua, cực kì chua.

Kiều Hiểu Tinh không thể hiểu nổi người đàn ông này đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.

Đơn giản thôi, Ngôn Tử Kỳ đang ghen, anh cứ nghĩ rằng Kiều Hiểu Tinh quay lại với Tô Minh Viễn rồi ấy chứ.

Tưởng tượng đến cảnh Tô Minh Viễn cưỡi trên người cô là anh lại muốn phát điên lên đây này.

Kiều Hiểu Tinh kéo bàn tay đang bịt miệng mình ra, trừng mắt nói: “Phải, rất sướиɠ, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Ngôn Tử Kỳ tức giận cắn vào cổ cô một cái đau điếng, côn ŧᏂịŧ vừa mới rời đi một chút lại mạnh mẽ cắm vào.

“Đồ hư hỏng, đêm nay ông đây chơi chết em.” Anh lật người cô lại, để cô quỳ trên giường, còn mình tiến vào từ phía sau, hai tay vòng ra phía trước xoa nắn hai bầu ngực nặng trĩu.

Sau một hồi va chạm, côn ŧᏂịŧ hung hăng đâm trúng điểm nhạy cảm làm Kiều Hiểu Tinh không chịu nổi nằm rạp xuống nắm chặt drap giường, ưỡn cong mông đạt đến cao trào.

Suốt một đêm mưa gió, Ngôn Tử Kỳ không biết mình đã làm bao lâu, nửa người dưới hoàn toàn cắm vào rút ra theo bản năng, thậm chí anh không thể dừng lại, cũng không thể điều chỉnh tần suất.

Anh chỉ biết hùng hục vùi sâu vào trong hoa huyệt của cô bởi vì cảm giác cực kì thoả mãn mà nó mang lại, giống như người đang bị ngọn lửa thiêu đốt bỗng dưng tìm được đường vào hầm băng tuyết mát lạnh vậy.

Bởi vì anh vận động quá kịch liệt mà Kiều Hiểu Tinh không ngừng khóc lóc nức nở, môi đỏ hé mở tràn ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

“Tử Kỳ… nhẹ một chút…”

“Tinh Tinh ngoan, anh xin lỗi, anh không thể nhẹ nhàng hơn được.

Thuốc này quá mạnh, chính anh cũng không kìm chế nổi bản thân.” Ngôn Tử Kỳ cúi đầu, thì thầm vào tai cô.

“Ngày mai… A… ngày mai… anh phải chém chết đứa nào bỏ thuốc.” Giọng cô bởi vì kêu rên liên tục mà trở nên khàn đặc, cổ họng đau rát đến nỗi khó khăn lắm mới nói hết câu.

“Được được được, ngày mai anh sẽ bắt người đó phải trả giá.

Quân khốn kiếp, làm khổ tiểu bảo bối của anh rồi.” Ngôn Tử Kỳ đau lòng hôn lên khoé mắt ươn ướt của cô, liếʍ sạch những giọt nước mắt long lanh chỉ trực trào ra.

Đến lúc Kiều Hiểu Tinh nghĩ rằng thân dưới của mình sắp bị đâm đến hỏng rồi thì Ngôn Tử Kỳ mới chịu chạy nước rút tăng tốc ra vào, rút cục cũng có thể bắn ra.

Đợt xuất tinh kéo dài đến tận mấy phút đồng hồ, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đặc sệt giải phóng vào nơi sâu nhất trong cơ thể Kiều Hiểu Tinh khiến đầu óc cô choáng váng, hoa huyệt co rút dữ dội, toàn thân như bị vắt kiệt sức, trước mắt là một khoảng không mơ mơ hồ hồ.

Ngôn Tử Kỳ chôn đầu vào hõm vai cô, cong môi cười nói: “Anh vừa cảm nhận được niềm hạnh phúc lâng lâng tuyệt vời.”

Kiều Hiểu Tinh bĩu môi, nhỏ giọng thì thào: “Anh trai ơi, đó không phải là cảm giác hạnh phúc, đó là cảm giác lêи đỉиɦ.”

“Bảo bối, bởi vì là em nên anh mới hạnh phúc.” Ngôn Tử Kỳ rầm rầm rì rì, rải lên ngực cô vô số nụ hôn vụn vặt.

“Em đã bảo đừng để lại dấu hôn mà…”

“Yên tâm, chỗ này bikini vẫn che được.”

Hai cơ thể trần trụi dính sát không một khe hở, tiếng hai trái tim đập thình thịch hoà quyện vào nhau, Kiều Hiểu Tinhnhư con mèo con rúc trong ngực Ngôn Tử Kỳ, mái tóc ướt đẫm hỗn loạn trên trán.

Kɧoáı ©ảʍ qua đi, Kiều Hiểu Tinh chống tay vào ngực anh nhổm dậy, đảo mắt liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Đây rõ ràng là bungalow của em, chứng tỏ em không hề đi nhầm.

Tại sao anh lại vào được?”

“Thẻ của anh có thể mở hết tất cả các căn trong khu resort này.”

“À há, hoá ra là anh đã có chuẩn bị trước.

Anh định nửa đêm đột nhập vào phòng em cưỡиɠ ɠiαи đúng không?” Cô gái nhỏ vừa sướиɠ xong là lại bắt đầu bô bô.

“Bảo bối thật thông minh, anh chính là người tổ chức chuyến du lịch này, bởi vì anh sớm đã muốn gặp em.” Ngôn Tử Kỳ kéo cô xuống ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên vầng trán đầm đìa mồ hôi của cô.

Dược tính trong Ngôn Tử Kỳ cuối cùng cũng hết, cả hai đều kiệt sức, không còn hơi đâu mà nói chuyện thêm nữa, mệt mỏi ôm nhau ngủ thϊếp đi.