Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 45: 45: Anh Có Bạn Gái Mới Rồi Sao

Hoá ra đây là khu resort cao cấp sắp khai trương và đi vào hoạt động của tập đoàn Paradise, ngoài nhóm người bọn họ và đội ngũ nhân viên phục vụ ra thì không có bất kì khách du lịch nào khác.

Khi đoàn người đến nơi, quản lí khu resort sớm đã đợi sẵn dưới bến thuyền ngay lập tức cúi đầu cung kính chào hỏi, sau đó dẫn đường cho bọn họ tiến vào.

Việc đầu tiên cần làm bây giờ chính là chia phòng.

Mỗi cặp đôi đều có bungalow (*) riêng, ai không có đôi có cặp tất nhiên là phải ở một mình một căn rồi.

Kiều Hiểu Tinh kéo theo vali màu hồng, tay cầm chìa khoá mở cửa căn bungalow bằng gỗ của mình, vừa ngó đầu vào đã thấy phấn khích đến mức muốn reo hò.

(*) Bungalow là kiểu nhà một tầng có nguồn gốc từ Ấn Độ tồn tại từ thế kỉ thứ 17, những ngôi nhà được thiết kế có diện tích nhỏ, riêng biệt, có cơ cấu, có các tính năng khá đơn giản, nhưng rất cơ động và đầy đủ tiện nghi, chỉ có một tầng duy nhất và mái hiên rộng, độ rộng thì tùy thuộc vào số lượng người ở từ 1 người, 2 người hay một gia đình, nhưng rộng nhất thì thông thường không vượt quá 150 mét vuông.

(Theo Google)

Căn bungalow này nhìn hướng ra biển, toàn bộ sàn nhà được lát bằng gỗ cao cấp, nội thất lấy màu trắng và xanh lam nhạt làm màu chủ đạo, tạo nên cảm giác mát mẻ thanh lịch nhưng vẫn không kém phần xa hoa.

Căn nhà có phòng ngủ rất rộng, chính giữa phòng đặt một chiếc giường king size, hai bên giường được che phủ bởi lớp màn trắng tinh khôi.

Cửa sổ sát đất sơn màu xanh nhạt, chỉ cần kéo rèm ra là có thể nhìn thấy mặt biển xanh như ngọc và bãi cát trắng dài tít tắp.

Gió biển thổi vào làm tấm màn tung bay phấp phới, cảnh tượng thơ mộng không sao tả xiết.

Ban công và phòng ngủ không có hàng lan can ngăn cách mà nối liền nhau, tạo hiệu ứng thị giác rằng không gian đang được mở rộng hết cỡ.

Ngoài ban công đặt hai chiếc ghế phơi nắng màu trắng, trên đầu là tán ô rộng làm từ lá cọ, ở giữa có một hồ bơi mini hình tròn.

Điều đặc biệt nhất là căn nhà này được xây trực tiếp trên mặt nước, vì vậy cả đêm lẫn ngày lúc nào cũng có thể nghe được âm thanh sóng vỗ rì rào êm tai.

Kiều Hiểu Tinh học kiến trúc nội thất, tuy thành tích nát bét nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra ngay phong cách bài trí của khu resort này rất giống các resort nổi tiếng ở thiên đường hạ giới Maldives, nói đây chính là một Maldives thu nhỏ cũng không hề ngoa.

Khu resort này cực kì riêng tư, một mình chiếm cả một khu rộng lớn trên hòn đảo, không bị ảnh hưởng bởi các đoàn khách du lịch của các resort khác.

Kiều Hiểu Tinh vẫn biết Ngôn Tử Kỳ có tiền, nhưng như thế này thì thực sự là quá con mẹ nó có tiền rồi đấy!

Cô ngồi ở mép giường chống hai tay ra sau lưng, nheo mắt lại, cảm nhận ánh nắng màu vàng cam và làn gió biển êm dịu.

Đột nhiên trên đầu xuất hiện một bóng người cao lớn chắn hết tia nắng mặt trời.

Kiều Hiểu Tinh chợt nhớ ra vừa rồi cô quên chưa đóng cửa, liền ngẩng mặt lên nhìn xem người đó là ai, lọt vào đôi mắt đẹp của cô là người đàn ông luôn nở nụ cười ấm áp như gió xuân.

“Tinh Tinh, anh giúp em sắp xếp hành lí nhé.” Tô Minh Viễn dịu dàng nói.

Kiều Hiểu Tinh không từ chối.

Vừa treo quần áo vào tủ, Tô Minh Viễn vừa gặng hỏi: “Em ở một mình một căn nhà có sợ không?”

Kiều Hiểu Tinh cười nhạt, người như cô mà lại không hiểu ý tứ của anh ta cơ đấy?

“Làm sao mà phải sợ? Chẳng lẽ nửa đêm có Godzilla hay là thuỷ quái gì đó ngoi lên tấn công?”

“À, nếu em sợ thì chúng ta có thể ở chung một nhà.” Tô Minh Viễn nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.

“Không cần đâu, em quen nằm một mình một giường.” Kiều Hiểu Tinh dùng lí do rất ngớ ngẩn để từ chối.

Ngay cả chính cô cũng thấy lí do này quá là gượng ép, nhưng mà kệ đi.

Ai thèm quan tâm?

“Ừm, em thoải mái là được.” Ánh mắt Tô Minh Viễn có chút thất vọng.

Tô Minh Viễn sắp xếp hành lí giúp cô được một nửa thì Ngôn Tử Kỳ gọi điện cho anh ta.

Phía bên này, Ngôn Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, gọi đến lần thứ hai Tô Minh Viễn mới nghe máy.

“A Kỳ, có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Tô Minh Viễn mang theo âm điệu thở dốc, là bởi vì anh ta đang đi đi lại lại sắp xếp đồ đạc.

Ngôn Tử Kỳ khựng lại mấy giây, trong đầu ngay lập tức nhảy ra một ý nghĩ đen tối.

“Trong phòng có người à?”

“Đúng vậy, là Tinh Tinh.”

Ngôn Tử Kỳ rất muốn biết hai người có ở chung một căn nhà không, nhưng tất nhiên là anh không thể hỏi khơi khơi như vậy rồi.

“Tô Minh Viễn, đưa cho em cái váy hoa anh đang cầm đi.

Lát nữa em sẽ mặc cái này.”

Ngôn Tử Kỳ nghe thấy giọng nói phụ nữ quen thuộc ở đầu dây bên kia.

Không cần suy nghĩ gì nữa, hai người bọn họ đúng là ở chung một căn nhà, hình như còn đang làm chuyện này nọ.

Anh đè nén cảm giác khó chịu xuống, mím môi nói: “Cậu ra bên ngoài đi, tôi có chuyện cần bàn với cậu.”

Tô Minh Viễn dùng tay che ống nghe lại, dặn dò Kiều Hiểu Tinh mấy câu rồi đi về căn bungalow của mình ở ngay sát bên cạnh.

“Có chuyện gì mà nghe giọng cậu nghiêm túc vậy?”

“À, tôi định hỏi lát nữa mọi người muốn ăn gì thôi.”

“Đi biển không phải nên ăn hải sản sao?” Tô Minh Viễn dựa người vào cửa, cười nhẹ nhàng.

“Ý tôi là loại hải sản nào?”

“Thì cua hoàng đế, tôm hùm, cá ngừ đại dương gì đó, hàu biển cũng ok đấy.”

Hàu biển? Không phải là để phục vụ cho chuyện kia sao? Nằm mơ đi!

“Không có hàu biển.” Ngôn Tử Kỳ nói.

Thật ra là có, anh chỉ cần búng tay một cái là có.

“Ồ, vậy thì có gì ngon cậu cứ cho người chuẩn bị hết đi.

Thế nhé, tôi đang bận…”

Ngôn Tử Kỳ nhanh nhảu ngắt lời: “Các cậu muốn chơi gì? Có muốn đốt lửa trại không?”

“Nửa năm không gặp, cậu càng ngày càng giống bố già của tôi rồi đấy.

Đốt lửa trại cũng được, nghe có vẻ hay.

Không thì ngồi xe điện vào khu dân cư đi chợ đêm ăn đặc sản rồi mua quà lưu niệm cũng được.

Còn ai thích thì tách ra đi chơi riêng cũng chẳng sao.

Tuỳ mọi người thôi.

Vậy nhé, tôi phải về với Tinh Tinh đây.”

“Từ từ.” Tô Minh Viễn lại bị ngắt lời, lần này Ngôn Tử Kỳ không còn lí do gì để ngăn cản nữa, trực tiếp đánh đòn phủ đầu.

“Cậu và Tinh… Kiều Hiểu Tinh thay quần áo đi nhé, chúng ta chuẩn bị ăn tối.”

“Không phải theo như lịch trình thì 7 giờ tối mới ăn sao?”

Bây giờ mới có 6 giờ hơn.

“Mọi người hơi đói, muốn đẩy giờ cơm sớm lên.

Nhà bếp đã chuẩn bị rồi, hai người đừng đến muộn, hải sản để lâu rất tanh.”

Ngôn Tử Kỳ nói xong liền cúp máy luôn.

Chẳng có mọi người nào ở đây hết, à không, Ngôn Tử Kỳ anh là to nhất, ý của anh chính là ý của mọi người.

Kiều Hiểu Tinh sắp xếp gần hết đồ đạc quần áo thì quản lí resort đến gõ cửa, thông báo rằng bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi.

Cô xoa xoa bụng, đúng là có một chút đói.

Kiều Hiểu Tinh xỏ chân vào đôi giày cao gót màu vàng cùng tone màu với váy maxi hai dây hình hoa hướng dương, xoay vài vòng trước gương, thấy rất vừa ý.

Đi ăn cơm thôi~

Tô Minh Viễn thay một bộ quần áo đơn giản, đứng chờ ngoài bungalow của Kiều Hiểu Tinh.

Hai người đi bộ qua bãi cát trắng mênh mông đến nhà hàng 5 sao ở gần đó.

Bãi biển lúc chiều tối có phần dịu dàng êm đềm, sóng biển mát lạnh xô nhau đánh vào bờ, vỗ vào bàn chân hai người.

Cảm giác thật là bình yên khó tả.

Thấy Tô Minh Viễn và Kiều Hiểu Tinh đi vào, mọi người rất tự nhiên chừa hai chỗ cạnh nhau cho hai người.

Chẳng ai biết tình hình mối quan hệ thực sự giữa bọn họ, vẫn luôn nghĩ hai người là người yêu của nhau.

Không biết cố tình hay trùng hợp mà người ngồi đối diện với Kiều Hiểu Tinh lại là Ngôn Tử Kỳ.

Cả đoàn tổng cộng gần 20 người ngồi kín bàn ăn dài hình chữ nhật phủ khăn trải bàn màu trắng.

Đợi mọi người đến đông đủ, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng khay thức ăn xếp đầy lên trên mặt bàn.

Bữa tối hôm đó thực sự hoàn hảo, các món chính có cua hoàng đế Alaska, cá ngừ vây vàng, tôm hùm, cá đối đỏ và thịt bò Angus, món tráng miệng là bánh phô mai việt quất.

Đồ ăn và cả rượu vang Taittinger Brut làm từ nho Chardonnay đều rất tuyệt vời.

“Tinh Tinh muốn ăn gì nào? Hay là ăn cua hoàng đế nhé, thịt vừa thơm vừa ngọt, ngon lắm.”

Tô Minh Viễn dùng kẹp bẻ một cái càng cua to bự đặt vào đĩa, tự mình bóc vỏ rồi tách thịt cua cho vào bát của Kiều Hiểu Tinh.

Đám đàn ông trong đoàn đều là anh em đã quen biết lâu năm, rượu qua mấy lượt, những cuộc nói chuyện cùng tán gẫu lại càng thoải mái.

“Lão đại, ở đây ai cũng có đôi có cặp.

Bao giờ thì đến lượt cậu đây?” Một người trong nhóm rót rượu vào ly cho Ngôn Tử Kỳ, cười cười nói.

“Cậu ta chưa quên được người kia đâu.” Chu Hành mặt đỏ bừng chen mồm vào.

Ngôn Tử Kỳ nheo mắt nhìn Chu Hành, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo.

Tô Minh Viễn đạp vào chân anh ta, Chu Hành ngay lập tức im bặt.

Ở đây đông người như vậy, có mỗi Ngôn Tử Kỳ là không có bạn gái, Chu Hành sao lại vô ý tứ chọc vào nỗi đau của người ta như thế chứ.

Chu Hành tự vả vào mặt mình một cái, cười hề hề nói: “A Kỳ, cậu đừng để bụng.

Cậu cũng biết cái mồm nhanh nhảu đoảng của tôi mà.”

“Cậu vẫn y như hồi bé, miệng chó không mọc được ngà voi.” Tô Minh Viễn cười nhẹ, nói đỡ giúp anh ta.

“Tôi có bạn gái rồi.” Ngôn Tử Kỳ ngửa đầu uống hết ly rượu, nhàn nhạt trả lời.

Mọi người nhao nhao hết cả lên.

“Là em gái nào vậy? Bọn tôi có biết không?”

Kiều Hiểu Tinh ngồi đối diện nghe anh nói vậy bình tĩnh cúi đầu chăm chú ăn cua, thực chất trong lòng khẩn trương muốn chết.

“Tò mò chuyện của tôi thế cơ à?” Ngôn Tử Kỳ cười cười.

“Sao hôm nay cậu không mang theo cùng?”

“Để lần khác tôi sẽ giới thiệu với các cậu.”

Ồ, đúng là Ngôn Tử Kỳ có người phụ nữ khác thật rồi… Mới chia tay hơn một tháng mà anh đã tìm thấy điểm dừng chân tiếp theo của mình, sự sủng ái của anh đã dành cho người khác, không phải là cô.

Kiều Hiểu Tinh tự nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua chát khó tả, chỉ có thể dùng cách uống rượu để giải toả tâm trạng.

Ha ha, rõ ràng lúc nãy còn hôn cô cơ đấy.

Đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Tô Minh Viễn cũng thế, Kiều Khải Lâm cũng vậy, Ngôn Tử Kỳ lại càng con mẹ nó phát triển thứ đồ chơi dưới thân.

Ngôn Tử Kỳ nhìn cô gái đối diện liên tục uống rượu, bất giác chau mày.

[Đừng uống nữa.] Kiều Hiểu Tinh không nghĩ rằng sẽ nhận được tin nhắn WeChat của Ngôn Tử Kỳ.

Kiều Hiểu Tinh đọc xong tin nhắn lại càng nóng giận, hung hăng rót rượu uống tiếp.

Có bạn gái mới rồi thì quản chó gì tôi nữa? Hay là làm bố già đến nghiện rồi?

Ngôn Tử Kỳ thấy cô bướng bỉnh như vậy cũng không ngăn cản cô nữa, hờ hững thu lại ánh mắt, nhưng rồi rất nhanh lại bị cô hấp dẫn.

Kiều Hiểu Tinh nhất định không biết giờ phút này bản thân có bao nhiêu xinh đẹp quyến rũ, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ dính một chút rượu vang, xương quai xanh tinh xảo mê người, khe ngực sâu hút ẩn ẩn hiện hiện, tất cả đều dụ hoặc Ngôn Tử Kỳ đến chiếm đoạt.

Anh phải dùng hết lí trí của bản thân mới nhịn được mong muốn đứng dậy kéo cô rời đi, không tự chủ thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô bằng ánh mắt thâm thuý.