Thấy nam nhân vẫn cầm súng xông lên, Tiết Tiết cảm thấy không đúng.
Màn dạo đầu không đủ, rất dễ bị tổn thương, mức độ kɧoáı ©ảʍ cũng sẽ bị ảnh hưởng, giống như leo cầu thang, cảm giác từ tầng 1 lên tầng 10 khác hoàn toàn với tầng 5 lên tầng 10.
“Buông.”
Quý Mộc Châu thấy nữ nhân khoanh chân tỏ ra không muốn phối hợp, đôi mày anh tuấn nhíu lại, giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Tiết Tiết không trông cậy vào nam nhân đang say rượu, trực tiếp nắm lấy tay anh, đặt ở giữa hai chân của mình, hướng dẫn nói, “Xoa nó.”
Quý Mộc Châu nhíu mày càng chặt hơn, như thể anh không hiểu ý cô, Tiết Tiết bất đắc dĩ, đành phải tự mình cầm tay nam nhân xoa lên âm đế.
Quý Mộc Cảnh là con trai thợ mộc, mặc dù sau này có đi theo con đường thiết kế trò chơi nay đã trở thành lập trình viên, nhưng từ nhỏ được cha bồi dưỡng tự mình làm việc, cũng bởi vậy ngón tay nam nhân không bóng loáng như một số thanh niên mười ngón tay không dính dương xuân thủy, ngược lại có lớp chai sạn mỏng.
Ngay khi tiếp xúc mềm mại, sự khác biệt đặc biệt rõ ràng.
“Ưm…”
Tiết Tiết toàn thân run rẩy, âm thanh mềm mại không tự chủ mà rêи ɾỉ.
Điều này chắc chắn đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Quý Mộc Cảnh.
“Ư…a…tê quá…ưm….”
Các ngón tay của Quý Mộc Cảnh vặn vẹo một lúc, thậm chí còn dùng ngón trỏ và ngón giữa của mình để đùa bỡn tiểu hạch đang sưng đỏ không ngừng chà sát.
“Không được…ưm, muốn, muốn ra…a…”
Tiết Tiết cao giọng run rẩy, mở ra làn sóng kɧoáı ©ảʍ đầu tiên như một món khai vị.
Giữa những bông hoa đang uốn éo, xuân thủy chảy đầy đất, Quý Mộc Cảnh ánh mắt sáng quắc nhìn cảnh đẹp trước mắt, ý thức của anh bối rối, anh đưa tay quẹt lấy rồi bỏ vào miệng.
Tiết Tiết đỏ mặt vì cảnh tượng tục tĩu này.
Dáng vẻ rụt rè của nữ nhân như hoa phù dung lay động lòng người.
Quý Mộc Cảnh bản năng làm càng nhiều động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ hơn.
“Thật thơm.” Nam nhân mυ'ŧ lấy ngón tay ướt đẫm đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của mình một cách rất thích thú, như thể đang nếm một món cao lương mỹ vị nào đó. “Thật ngọt.”
“Em có muốn thử hay không?”
Tiết Tiết sửng sốt, cô không ngờ Quý Mộc Cảnh sẽ nói câu như vậy.
Nhưng mà Quý Mộc Cảnh không cho cô cơ hội phản ứng, trực tiếp đưa ngón tay trỏ và giữa vào nhau, đưa chúng vào giữa đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của nữ nhân với tốc độ cực nhanh.
Hàng răng trắng đều tăm tắp không ngăn được hành động trắng trợn của nam nhân.
“A, ưm…”
Ngón tay bắt chước ra vào của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, khuấy động dịch thể trong miệng, nghịch ngợm chơi đùa với chiếc lưỡi đỏ mọng, một lúc sau, Tiết Tiết cảm thấy miệng đau rát.
Cô nhìn Quý Mộc Cảnh cầu xin.
Quý Mộc Cảnh hiểu.
Anh nhân từ rút ngón tay ra, Tiết Tiết còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ngón tay tà ác nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn phía dưới, tìm được khe huyệt đang thẹn thùng khép chặt, một phát đâm vào.
“Hừm…”
Cảm giác được lấp đầy khiến Tiết Tiết sung sướиɠ đến phát ra tiếng thở nhẹ rêи ɾỉ.
“Ư a….nơi đó…”
Ngón tay mặc dù không to và nóng như côn ŧᏂịŧ, nhưng có thể linh hoạt di chuyển, ấn vào điểm ngứa chính xác, gây nên những trận kɧoáı ©ảʍ bùng nổ không thua gì dươиɠ ѵậŧ có thể mang lại.
Tuy nhiên, sự trống rỗng của cơ thể khó có thể hài lòng được.
“A…nơi đó, ư…a… nữa đi…ưm….”
“Nơi này sao?” Quý Mộc Cảnh khàn giọng, nhìn nữ nhân lắc lư trên giường, đung đưa quyến rũ theo từng động tác của anh, “Hay là ở đây?”
“Ưm, phải…ưm, a, thật thoải mái…”
Bên trong lớp thịt mọng nước không ngừng cuốn theo dị vật, như thể hàng trăm cái miệng nhỏ nhấm nháp trên bề mặt, da đầu Tiết Mộc Cảnh tê dại, sau mấy chục lần rút nhanh, lập tức không đợi đối phương hưởng thụ đã đem côn ŧᏂịŧ đang sưng tấy của mình lên.
Mặc dù chỉ mới khai thác, vô cùng chặt chẽ, chỉ cần mắc kẹt ở một đoạn nào đó liền thấy có lực cản phi thường.
Tiết Tiết cau mày.
“Đau…anh…a…”
Động tác của Quý Mộc Cảnh khựng lại chốc lát khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ như đứa trẻ, tuy nhiên, giây tiếp theo, anh vẫn lựa chọn tiến lên.
Tiết Tiết siết chặt vai Quý Mộc Cảnh hơn, móng tay được cắt tỉa cẩn thận của cô cắm sâu vào cơ bắp cường tráng của nam nhân, cơn đau đột ngột khiến Quý Mộc Cảnh kêu lên một tiếng đau đớn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, các giác quan cơ thể được phóng đại đến mức tối đa.
Trong mắt Tiết Tiết ngập nước mắt, đem con ngươi vôi sáng ngời cho choáng váng sương mù, giống như mưa bụi Giang Nam, giống như hồ thu gợn sóng.
Vẻ đẹp thật ngoạn mục.
Trên thực tế, Quý Mộc Cảnh cũng không chịu nổi.
Tiểu huyệt quá nhỏ, bên trong cũng tinh tế hẹp hẹp, đừng nói là sâu nhất, đem côn ŧᏂịŧ vào hai phần ba cũng rất khó.
Quý Mộc Cảnh bị rượu làm cho hơn phân nửa đầu óc thanh tỉnh trong chốc lát.
Anh nhìn xuống nữ nhân nằm dưới thân mình.
“Tiểu Dữu…”
Nghe được lời này, đôi tay ngọc của Tiết Tiết ôm lấy cổ nam nhân dùng sức kéo xuống.
Quý Mộc Cảnh thuận thế làm, cho đến khi khoảng cách hai người gần đến mức nghe rõ nhịp tim của nhau.
Tiết Tiết nâng mông lên, nuốt côn ŧᏂịŧ vào sâu hơn, cô vươn chiếc lưỡi nhỏ màu đỏ của mình liếʍ lấy vành tai của Quý Mộc Cảnh.
“Gọi em là Tiết Tiết.”