Quý Mộc Cảnh sửng sốt.
Kiểu xưng hô này mà nói anh không quá quen thuộc, nhưng hình ảnh phản chiếu nhỏ bé của anh trong đôi mắt trong veo như suối nhưng sâu thăm thẳm như đại dương, làm Quý Mộc Cảnh bất ngờ thốt lên.
“Tiết Tiết.”
Tiết Tiết hài lòng nhếch môi.
Như một phần thưởng, cô lặng lẽ siết chặt bụng dưới, thậm chí hoa huyệt co rút lại, kẹp chặt côn ŧᏂịŧ bên trong.
“Hô…”
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột, Quý Mộc Cảnh thoải mái đến thở hổn hển.
Đầu óc vất vả mới hoạt động trở lại, giống như bị nhảy điện, lần nữa dừng hoạt động.
Hai tay đặt lên hông Tiết Tiết, nam nhân đung đưa eo, đẩy mạnh vào sâu bên trong.
“Ừm…thoải mái, nha….sâu quá…ưm….anh, chỗ đó, ưm a…”
Dươиɠ ѵậŧ Quý Mộc Cảnh như mới được nung đỏ, vừa thô ráp nhưng có cảm giác của vật sống, mỗi lần ra vào đều dùng sức cọ xát lớp thịt mềm bên trong, như thể muốn lớp thịt ấy bám chặt chẽ những đường gân trên côn ŧᏂịŧ.
Cảm giác quá mức chân thật, như thể hai người sinh ra là một, như thế đến khó tin.
Động tác nam nhân lúc đầu rất thô lỗ, mạnh mẽ, cơ bản chỉ quan tâm đến kɧoáı ©ảʍ của bản thân, mãi cho đến khi hàng trăm lần đâm vào như thế, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới được bắn ra.
Không chút suy nghĩ nào toàn bộ đều bắn vào trong.
Cơ thể Tiết Tiết đung đưa theo nhịp, một trận ấm áp tràn vào khiến cả người như lơ lửng trên mây cuối cùng cũng đặt chân xuống đất, cảm giác rắn chắc cùng kɧoáı ©ảʍ bộc phát.
Đôi chân dài bất giác quấn lấy eo nam nhân.
Sau khi chậm lại lúc, Quý Mộc Cảnh đem côn ŧᏂịŧ mềm nhũn rút ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đó tràn ra không dứt, chất lỏng đυ.c ngầu trắng đυ.c từ trong miệng nhỏ chậm rãi chảy ra, nam nhân cúi đầu xuống, nhìn thấy cảnh tượng da^ʍ mỹ đến như vậy.
Hô hấp cứng lại.
Không nhịn được đem ngón tay chọc vào.
Lập tức miệng nhỏ vừa mới bị dày vò đến sưng lên không nhịn được mà cắn xuống, giống như con thú bị đói đang đòi ăn.
Du͙© vọиɠ của Quý Mộc Cảnh vừa được nghỉ lại lần nữa lại thức dậy.
Tiết Tiết cũng vậy.
Ngón tay nam nhân cẩn thận vạch cánh hoa mẫn cảm cẩn thận miêu tả, không kìm lòng mà xúc động muốn xem thứ gì đang ẩn dấu sâu bên trong cơ thể Tiết Tiết.
Sự trống rỗng một lần nữa lại quay trở lại, mãnh liệt hơn lúc đầu, gần như không thể chịu nổi.
“Quý Mộc Cảnh, ư…vào đi…”
Quý Mộc Cảnh dừng động tác lại.
“Vào nơi nào?”
Giọng nam nhân khàn khàn trộn lẫn dịu dàng.
Tiết Tiết lại không để ý.
“Đi vào tiểu huyệt.”Tiết Tiết vừa nói vừa lấy tay tách miệng huyệt để lộ hoa huyệt bên trong còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙. “Nhanh lên, muốn.”
Không ai có thể chịu đựng cám dỗ như vậy.
Anh nắm lấy tay Tiết Tiết đặt nó lên côn ŧᏂịŧ cũng đang lấm tấm những đốm trắng.
Nhưng không biết từ lúc nào, cự thú lần nữa ngẩng cao đầu, so với lần đầu còn dữ tợn hơn, uy nghiêm khí thế bừng bừng, đủ để rung chuyển mọi vật/
“Tự em vào đi.”
Tiết Tiết mở to mắt.
Nét mặt Quý Mộc Cảnh vẫn như cũ, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn.
Cuối cùng, Tiết Tiết cắn môi, chậm rãi làm theo.
Nam nhân cũng không thúc giục cô, cứ thế ung dung chờ đợi.
"Vào không được.” Sau vài lần thử vẫn rất thất bại, Tiết Tiết nhìn nam nhân cầu cứu. “Anh giúp em một tay đi, Quý Mộc Cảnh.”
Miệng huyệt ẩm ướt, trơn, như thể khó khăn cũng rất đau khổ, vì vậy anh không làm khó Tiết Tiết, mà chỉ vỗ nhẹ mông nhỏ ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ của cô.
“Quay lại.”
“Hử?”
Thấy cô không hiểu, Quý Mộc Cảnh chỉ đành xoay người Tiết Tiết lại.
“A…”
Tư thế bất ngờ thay đổi khiến Tiết Tiết không kịp đề phòng hét lên, nhưng rất nhanh lại biến thành tiếng rêи ɾỉ ngân nga.
Hai cánh hoa trắng nõn mềm mại không ngừng đẩy ra, nhằm ngay lỗ nhỏ ẩn giấu sâu bên trong, dươиɠ ѵậŧ cũng không kịp chờ đợi, trực tiếp xông vào, cứ thế nhấn chìm, thẳng đến chỗ sâu nhất của tiểu huyệt.
Hai tay Tiết Tiết bất lực nắm chặt lấy ga giường.
Bên trong như đói khát mà ép chặt, kɧoáı ©ảʍ dâng trào khiến Tiết Tiết chỉ còn biết thở hổn hển rêи ɾỉ trong vui sướиɠ.
Quý Mộc Cảnh lần đầu tiên cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ quấn lấy, sau khi được bôi trơn, bên trong đã dễ di chuyển, anh bắt đầu phi nước đại.
“Anh chậm…chậm chút…ư,a ưm…..sâu…a….sâu quá…”
Không chỉ côn ŧᏂịŧ bên trong không ngừng chuyển động, Quý Mộc Cảnh còn dùng cơ thể đến trấn áp Tiết Tiết, đôi bàn tay mò mẫm lung tung trên tấm lưng trần, cuối cùng chộp lấy hai bầu vυ' đang không ngừng đung đưa, ra sức nắn bóp.
“Ư….đừng bóp, a…ngứa…a… đau….”
Thân dưới không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến Tiết Tiết không kiềm chế ngẩng cao đầu.
Các loại mùi vị không ngừng trộn lẫn nhau, giống như cho các loại gia vị vào nồi để xào, khuẩy lên khắp người như lửa.
Lúc này Quý Mộc Cảnh hoàn toàn chìm đắm trong du͙© vọиɠ.
Côn ŧᏂịŧ đen tím không ngừng mạnh mẽ đâm vào huyệt mỏng manh, khi đút vào như nhét cả chiều dài dày cộp vào trong, khi rút ra theo quán tính mà bị ma sát đến mức tê dại, những thớ thịt đỏ au cứ thế lòi ra ngoài trông thật tội nghiệp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu rạo rực nam nhân.
“A…không, a…nó….a…đừng đẩy nữa….ư a…”
Tiết Tiết bối rối trước cuộc đối đầu khốc liệt và muốn leo lên phía trước.
Nhưng bàn tay to lớn của nam nhân không biết lúc nào đã nắm lấy cái eo thon thả của Tiết Tiết, mỗi lần di chuyển về phía trước, anh cứ thuận theo, đến lúc gần thì anh trực tiếp đâm mạnh vào.
Cho tới khi Tiết Tiết kiệt sức, thanh âm khàn khàn, cô không biết được đã cao trào đến bao nhiêu lần, bị chi phối lăn qua lăn lại, chỉ có thể mơ mơ màng màng mạc cho nam nhân như da thú không biết mệt mà chuyện động nhanh dần.
Cho đến khi trời sáng.