Khuôn mặt Chu Tường đỏ lên.
Nàng ôm chặt cổ của hắn, lúc lên lúc xuống bắt đầu phập phồng.
Trong lúc thân thể lay động, cái yếm lỏng lẻo rớt xuống, lộ ra núʍ ѵú vừa rồi .
Tiêu Độ trong lúc nàng đang phập phồng nhìn chằm chằm vào điểm đỏ tươi này, cổ họng giật giật.
Dưới thân cứng rắn thiêu đốt như sắt.
Hắn ấn chặt sau lưng nàng, lúc nàng xuống ngồi ngón cái hung hăng để lên âm đậu phía trước.
"A, đừng..." Toàn thân Chu Tường run run một cái, huyệt thịt siết chặt, giữ lấy ngón tay từng chút từng chút, hoa tâm co rút lại theo quy luật.
Tiêu Độ cảm nhận được biến hóa của nàng, chuyển động cổ tay xoáy đi một vòng trong huyệt, móng tay ngón cái dùng sức cọ lên thịt đậu non mềm.
"Không muốn... Không muốn..."
Kɧoáı ©ảʍ nghiêng trời lệch đất vọt tới, Chu Tường không chịu nổi, xoay người muốn tránh, lại bị hắn ôm lấy hoa tâm, nghiền lên hạt đậu, co rút phun ra mảng lớn nước nhờn.
Đã lâu chưa tiết thân, lỗ huyệt mẫn cảm chợt đạt được cao trào, thủy triều hoan ái chảy ra bên ngoài từng luồng một.
Tưới đến ống tay áo vạt áo người đều ướt đẫm.
Tiêu Độ rút tay, giọt nước óng ánh thuận theo đầu ngón tay tí tách chảy xuống, hắn hứng một giọt bôi lên trên mặt nàng, trong mắt mỉm cười, "Thấy rồi, ngươi thật sự rất biết khóc."
Tự ngươi nói lời dâʍ đãиɠ, khóc cũng phải tiếp xong.
Chu Tường trừng mắt nhìn, một giọt nước mắt từ lông mi rơi xuống, nàng tựa lên cần cổ hắn, thanh âm mang theo nức nở, "Là bệ hạ quá biết làm, có một tay giỏi phạt nữ nhân."
Tiêu Độ bật cười, đã từng là danh môn khuê tú, sao bây giờ trêu chọc nam nhân được thế này.
Nghe đồn Tiền triều, trong Lục cung, Chu quý phi đắc sủng nhất, nếu quân ngựa Đại Tề không đánh tới, sợ là đến hoàng hậu cũng làm được.
Vì gia tộc, vì danh lợi, người dù sao vẫn sẽ thay đổi.
Hắn vỗ vỗ cái mông của nàng, chỉ nói: "Ngươi cũng là một tay giỏi dỗ dành Hoàng Đế."
Ý tứ nàng rất biết vuốt mông ngựa chứ gì.
Chu Tường cắn môi im lặng.
Hắn mới vừa nói "Nữ tử dâʍ đãиɠ Hoàng Đế thích", lúc này còn nói "Nàng giỏi dỗ dành Hoàng Đế ", không dùng chữ "Trẫm", cũng không nói bóng nói gió bảo nàng nịnh nọt hai đời Đế Vương.
Vừa vào cửa cung sâu tựa như biển, trong đó lòng ủy khuất chua xót có thể nói cùng người phương nào.
Chu Tường giương mắt, dẫn ra nét mặt tươi cười, phảng phất một chớp mắt ảm đạm chỉ là ảo giác của người trong lúc lơ đãng.
Dưới thân thể di chuyển, đầṳ ѵú nàng cọ qua bộ ngực của hắn, chậm rãi trượt xuống từ trên đùi hắn. Sa y màu đỏ Hải Đường bị vén lên, cái cổ mảnh khảnh chen vào giữa háng hắn.
"Cái này tính là dỗ dành gì chứ, ta còn chưa há miệng." Nàng giống như thích còn giận mà cười, "Miệng phía dưới được bệ hạ thoả mãn, vậy có muốn thử một chút bên trên hay không?"
Trong lúc nói cặp môi đỏ mọng đóng mở, như muốn ngậm lấy đầu tròn nhô lên dưới mặt quần áo hắn.
Tiêu Độ không thể không bội phục sự thức thời hiểu rõ tình hình bốn lạng đẩy ngàn cân của Chu Tường.
Nàng nhạy cảm mà cảm giác tâm tình của hắn, cùng sử dụng muôn phần nhu hòa uyển chuyển trấn an.
Diễn xuất khéo đưa đẩy như vậy, khác khá xa với thiếu nữ không màng danh lợi, không lưu luyến cung đình năm đó.
Nhưng người sinh ra trên đời, ai có thể hài lòng mọi thứ?
Tiêu Độ không muốn khó xử nàng, nâng cằm của nàng lên, còn mang ngón tay ướŧ áŧ vuốt hai cái trên cặp môi đỏ mọng của nàng, "Vậy làm cho trẫm nhìn năng lực của Quý phi một cái."
Chu Tường nhẹ nhàng nhíu mày.
Sau khi mất nước, nàng chán ghét nghe được danh xưng "Quý phi".
Lúc này nhắc nhở lấy nàng vì sinh tồn luồn mình cúi gối không chịu nổi.
Móng tay khảm vào lòng bàn tay, trong mắt nàng ẩn tình, răng tinh tế mở ra liếʍ cắn ngón tay hắn, mềm mại mơ hồ, "Cẩn tuân thánh mệnh..."
Nàng xốc vạt áo hắn lên, cởϊ qυầи lót ra, lấy dươиɠ ѵậŧ sớm đã cứng rắn trướng to ra.
Côn ŧᏂịŧ như một côn sắt cháy sạch nóng bỏng, thân cây tráng kiện nhô lên gân xanh, qυყ đầυ đỏ thẫm một khi chạm đến đều thấm ra từng chút một dịch thể.
Không hổ là đã làm tướng lãnh chỉ huy tam quân, cứng rắn thành như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc pha trò tán tỉnh với nàng.
Chu Tường từ dưới lên cao nhất vuốt một hồi, Tiêu Độ nhíu mày thở nhẹ, "Tay ngươi quá thô rồi."
Lúc này nàng mới nhớ tới, một tháng làm việc tay chân ở dịch đình, trong lòng bàn tay sớm không còn bóng loáng tinh tế tỉ mỉ như ngày xưa nữa.
Người khởi xướng không phải còn cần cảm tạ vị này Tân Đế trước mặt này.
Ánh mắt nàng mang theo một tia ranh mãnh, thần thái lại tất cung tất kính, nắm dươиɠ ѵậŧ, cặp môi đỏ mọng hôn qυყ đầυ một cái, "Là nô tài không tốt, ủy khuất bệ hạ."
Tên đã trên dây, Tiêu Độ không muốn nhiều lời, một tay dựng phần gáy nàng lên.
Chu Tường ngầm hiểu, há mồm ngậm lấy non nửa qυყ đầυ, lại rời khỏi, duỗi ra một chút đầu lưỡi, "Quá nóng..."
Lời còn chưa dứt, Tiêu Độ đè nặng phần gáy nàng đẩy về phía trước, côn ŧᏂịŧ một nửa cắm vào trong cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi.
"A... A... A......"
Hắn đột nhiên xông tới, Chu Tường nghẹn đến cần cổ thon gầy ngưỡng cảo, mắt ầng ậng nướct, vội vàng dùng đầu lưỡi liếʍ láp an ủi trên lỗ nhỏ qυყ đầυ.
Tiêu Độ được chỗ tốt, theo sự liếʍ mυ'ŧ của nàng chậm rãi rời khỏi.
Chu Tường thừa cơ đỡ lấy gốc côn ŧᏂịŧ, đổi bị động thành chủ động, ngậm lấy hắn vừa hút vừa chọc vào.
Hắn nóng đến mức đầu lưỡi nàng run lên, đôi mắt nhỏ trên đỉnh chảy ra dịch thể dinh dính, cắm vào trong cổ, giống như mật hoa dán ở phía trên.
Chu Tường không khỏi hoài nghi, Tiêu Độ đã bao lâu không đυ.ng vào nữ nhân, đói thành như vậy?
Nghe nói thái hậu không phải đưa hai cung nữ hầu hạ cận thân cho hắn.
Quá khứ duyệt qua mỹ nhân hẳn cũng không ít.
Cũng không thể nào là lần đầu tiên chứ.
Tiêu Độ nhìn chằm chằm vào hai gò má mỹ nhân bị chống phình ra, khống chế lực đạo không ngừng tăng thêm.
Tư vị của nàng so với hắn nghĩ trong mộng còn tốt hơn.
Khoang miệng ấm áp bao bọc, cái lưỡi linh hoạt thỉnh thoảng vờn qua đỉnh, cổ họng khẽ co khẽ rút, thật làm cho ba hồn bảy phách tiêu hết cho nàng rồi.
"Ưm A...... Ôi..."
Chu Tường bị Tiêu Độ chọc vào nước mắt tuôn ra, nước miếng trôi loạn, hắn nảy sinh ác độc rút ra đút vào, chọc cho yết hầu đau nhức.
Nàng không dám đẩy hắn, trong mê loạn nắm thật chặt ống tay áo của hắn.
Tiêu Độ đỡ cổ họng nàng, dùng sức chọc vào từng cái.
Chu Tường thật sự chịu không nổi, một tay sờ đến túi tinh ở dưới dươиɠ ѵậŧ hắn, dùng sức xoa bóp, Tiêu Độ bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất thình lình, vòng eo một cái, chống lấy cổ của nàng bắn ra.
"Khục khục... Khục khục..."
Hơn phân nửa chất lỏng chảy đến trong bụng, sau khi Chu Tường có thể hô hấp, che ngực liên tục ho khan.
Son phấn trên môi bay hết sạch, một luồng dịch trắng đυ.c dọc theo khóe miệng trôi đến cằm, tí tách rơi vào trên vυ' trắng trần trụi.
Da^ʍ mỹ cực kỳ.
Tiêu Độ sửa lại áo bào, mặt mày anh tuấn giãn ra, khóe miệng tiết ra vui vẻ thoả mãn, "Năng lực của Quý phi không nhỏ, về sau cứ lưu lại cung Thái Cực vì trẫm cống hiến sức lực đi."