Trong bụng nàng hiểu rõ.
Hoàng Đế là người, là nam nhân, cũng thích mỹ nhân.
Chu Tường tự nhiên hào phóng mà buông Tỳ Bà, cúi người hành lễ, "Xin bệ hạ chờ một chút, cho phép nô tỳ đi đổi xiêm y."
Nguyên nhân lúc trước nàng không trang điểm là vì đây.
Hồi hộp mặc lên tơ lụa mượt mà, trang điểm thật xinh đẹp, mời Hoàng Đế sủng ái, nàng so với những phi tử tiền triều bị đuổi đi trước đây có cái gì khác nhau.
Hoàng Đế nhìn trúng một nữ nhân, nữ nhân này trang điểm mới có ý nghĩa cùng giá trị.
Chu Tường thay một thân sa y màu đỏ Hải Đường, nhảy một bài 《 Lục Yêu Vũ 》nổi danh.
Vũ đạo đặc biệt khảo nghiệm độ mềm dẻo thân thể người, nàng xoáy cánh tay, hạ eo... Đã lâu không nhảy, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi thở hổn hển.
Tiêu Độ ngồi ở trên giường, thần sắc tự nhiên thưởng thức trận mỹ nhân múa này.
Vòng eo nữ tử buộc chặt, váy dài rủ xuống đất, cái yếm trắng thuần ở dưới núʍ ѵú theo áo đỏ phất phơ run run rẩy rẩy, dường như được miêu tả sinh động.
Chân dài trắng nõn cong như trăng non, điểm trên sàn nhà trơn bóng bạch ngọc, làm cho người ta sợ gãy, nát, muốn đặt ở lòng bàn tay tỉ mỉ che chở.
Hoàng Đế nhìn xem lạnh nhạt, Chu Tường lại nhạy cảm phát hiện, ngón tay cầm chặt chén trà nhỏ của hắn nắm cực chặt.
Đó là biểu hiện của người khẩn trương hoặc kích động.
Đường đường vua của một nước, đối với nữ nhân không có gì mà khẩn trương cả, nhiều lắm thì động tình.
Nội tâm của hắn cũng không mây trôi nước chảy như bề ngoài.
Chu Tường đánh bạo, càng nhảy càng gần Hoàng Đế, ở trước mặt hắn, mãnh liệt xoay người một cái, ra vẻ sai lầm sắp té ngã.
Một cánh tay hữu lực vững vàng đỡ sau lưng nàng
Chu Tường thuận cán mà bò, hai chân mềm nhũn, trượt vào trong ngực nam nhân.
Nàng giạng chân ở trên người hắn.
Hoàng Đế không quát lớn, không đẩy ra, bàn tay ấm áp như trước kề sát sau lưng nàng.
Chu Tường thở dốc nho nhỏ, hai tay trèo lên bả vai Hoàng Đế, ôn nhu thỉnh tội, "Nô tỳ đã không nhảy, kỹ nghệ không thạo, kính xin bệ hạ trách phạt."
"Là nên phạt." Tiêu Độ cách sa y vuốt ve da thịt tinh tế tỉ mỉ, thấp giọng hỏi, "Ngươi nói một chút, muốn trẫm phạt như thế nào?"
Thiên tử phạt người, còn muốn vừa sờ vừa hỏi tội sao, rõ ràng tán tỉnh cùng nàng.
Chu Tường biết nghe lời đưa núʍ ѵú đến trong ngực Tiêu Độ, gương mặt đổ mồ dán trên cổ của hắn, "Bệ hạ muốn phạt như thế nào thì như thế đó, nô tài cam chịu hết thảy."
Một bộ tư thái mặc người xử trí.
Tiêu Độ nhìn bộ dáng Chu Tường hạ mình làm thϊếp rất quen, bàn tay dọc theo sau lưng nàng dời xuống, "Ngươi muốn trẫm phạt chỗ nào?"
Nam nhân phạt nữ nhân, không phải bên trên chính là phía dưới.
Chu Tường giật một sợi dây yếm xuống, núʍ ѵú trắng nõn từ một bên nhảy ra, đỉnh cao nhất hơi đỏ tươi, kiều diễm ướŧ áŧ.
Nàng dịch dịch bờ mông, nhẹ cọ trên bàn tay hắn.
Đối mặt với nhuyễn ngọc ôn hương, Tiêu Độ không hề giống nam nhân bình thường bắt đầu bóp hoặc cúi đầu ăn, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn, thoáng qua dời đi.
Chu Tường đương nhiên biết rõ định lực của Tiêu Độ.
Hoàng Đế còn trẻ phong lưu, có mỹ danh ở U Châu và Hà Đông, được không ít quý nữ ưa thích, có rất nhiều danh kỹ thanh lâu có lời mời.
Nhan sắc mỹ nhân, khẳng định hắn thấy không ít.
Nếu là đơn giản quỳ gối phía trước thân thể vũ mị của cung phi, vậy lộ ra hắn cũng quá háo sắc rồi.
Chu Tường kéo cái yếm lên một chút, che khuất hạt đỏ tươi kia, chỉ chừa hơn phân nửa bầu ngực lộ bên ngoài.
Nàng có đầy đủ kiên nhẫn chậm rãi dụ dỗ.
Khóe mắt Tiêu Độ liếc qua, một tia lưu luyến bị Chu Tường mẫn cảm bắt được.
Nhìn, cũng không phải là hoàn toàn không muốn nha.
Chu Tường giống như không cảm giác, cúi đầu vươn tay vào dưới váy, cởi bỏ nút thắt ẩn dưới qυầи ɭóŧ, hai chân mượn mặt đất dùng lực, kiếm qua một tay Tiêu Độ, kín đáo ngồi lên.
Tiểu huyệt mềm mại dính sát mu bàn tay của hắn, nàng nỗ lực buông lỏng, mở cánh hoa ra, làm cho thịt trai bên trong và âm đậu chậm chạp cọ xát xương ngón tay cứng rắn.
Ánh mắt Tiêu Độ nheo lại.
Không nghĩ tới Chu Tường to gan như vậy.
Lúc nàng kéo cái yếm lên, hắn cho rằng nàng muốn rút lui, ai ngờ nàng trực tiếp đặt địa phương mềm mại nhất thân thể lên trên tay hắn.
"Bệ hạ cũng không muốn phạt bên trên nô tài, vậy phía dưới tùy bệ hạ xử trí." Chu Tường mềm nhũn ôm cổ Tiêu Độ, thân dưới nhẹ nhàng cọ động, "Phạt tàn nhẫn quá, ta sẽ khóc rất lớn tiếng đó."
Trực giác Tiêu Độ nói không phải nàng khóc ở phía trên.
Chưa thử qua gió trăng, không có nghĩa là chưa thấy qua gió trăng.
Hắn thò ngón tay, đẩy thịt trai ra, đầu ngón tay thon dài đâm một chút vào cửa huyệt.
"Dùng chỗ nào khóc, khóc nơi đây?"
Chu Tường lay động bờ mông, một cái ăn ngón tay Tiêu Độ vào trong cơ thể, mềm mại đáng yêu muôn phần nói: "Muốn được bệ hạ ức hϊếp đến khóc..."
Có thể nói một câu hai ý nghĩa.
Tiêu Độ không khách khí với nàng, ngón tay thon dài đâm thẳng vào hoa tâm, thịt mềm quyến rũ quấn lên, chỉ mới rút ra đút vào vài cái, đã có tiếng nước nhóp nhép.
Ngữ khí hắn nghe không ra khen che, "Thật sự có một cái miệng biết điều."
"Vậy bệ hạ thích không?" Chu Tường lắc mông đón ý nói hùa.
Tiêu Độ ngoắc ngoắc môi, lại bỏ thêm một ngón tay, "Phi tử dâʍ đãиɠ giống như ngươi vậy, hoàng đế nào không thích."
Lời này không hiểu sao nghe là lạ.
Chu Tường không miệt mài theo đuổi, giương cái miệng nhỏ nhắn rêи ɾỉ, "Ưʍ... A quá sâu..."
Ngón tay của hắn từ thấp tới cao, chống tiểu huyệt đầy trướng.
Ngón tay nắm qua đao kiếm trên sa trường, so với văn nhân săn sóc phong hoa tuyết nguyệt cứng hơn dài hơn thô hơn.
Đưa vào rút ra, mài đến thịt huyệt hơi đau, hơn nữa làm cho người chóng mặt tê dại.
Đầu ngón tay chưa đi đến hoa tâm, quấy đến chỗ sâu thịt mềm nát như bùn, dâʍ ŧᏂủy̠ dọc theo xương ngón tay, tí tách chảy xuống.
Tiêu Độ không kiên nhẫn thấy nàng vong tình mị thái, Chu Tường còn đang sảng khoái tới ranh giới, ngón tay hắn rút ra đút vào bỗng nhiên ngừng, chôn ở trong huyệt.
Chu Tường loạn nhịp nhìn qua.
Tiêu Độ nhướn lông mày, môi mỏng cong lên, "Tự mình động."
——