Chu Tường vất vả một trận, được cái danh xưng cung nữ ngự tiền, lúc trở về Dịch Đình thu dọn đồ đạc, nội tâm căm giận như trước.
Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Cận thân hầu hạ Hoàng Đế, so với cả ngày vùi trong góc giặt quần áo vẫn tốt hơn nhiều.
Vừa mới vào Dịch Đình, một tiểu cung nữ nghênh tiếp, khuôn mặt tròn trịa cười nói: "Chu tỷ tỷ đến rồi, cô cô tân nhiệm sáng sớm lệnh ta đợi người ở chỗ này. Tỷ tỷ có đồ vật gì cần thu dọn, ta có thể giúp đỡ ngài hay không."
"Không có việc gì, đều là một ít đồ không quan trọng." Chu Tường khoát tay, hiếu kỳ hỏi thăm, "Tân nhiệm cô cô, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hôm qua nàng đi cung Thái Cực, vị chưởng sự cô cô trước kia còn ân cần tiễn nàng.
"Ai biết được." Tiểu cung nữ liếc nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, ngón tay chỉ chỉ lên trời, đè thấp âm thanh nói, "Nghe nói hóa ra cô cô đắc tội người bên trên, tính cả cháu gái cũng bị phạt đi làm việc giặt đồ. Vị cô cô bây giờ là tổng quản Cung Thái Cực đặc biệt phái tới."
Nàng dừng một chút, vui vẻ nói: "Nếu không phải tân cô cô hôm nay có việc gấp, nàng nói muốn tự tới đây đón người đó."
"Đều là cung nhân, ta cũng không thể quý trọng hơn so với người bên ngoài, cô cô cất nhắc rồi." Chu Tường khiêm tốn nói.
Nhưng trong lòng nghĩ: Tiêu Độ thật là một kẻ ranh mãnh, tối hôm qua tay của nàng "Thô bạo" đến hắn, suốt đêm hắn đã trị tội "Đầu sỏ gây nên”, còn dùng chính cách của bọn họ, trị tội bọn họ.
Tiểu cung nữ thấy đôi mắt Chu Tường híp lại, bộ dạng như có điều suy nghĩ, suy đoán nàng hẳn là biết được nguyên do của chuyện này.
Lại chăm chú nhìn nàng, dưới ánh mặt trời ngày thu ấm áp, mỹ nhân da trắng nõn nà, lông mi dài nhỏ, một đôi mắt xếch bên trong cong bên ngoài vểnh lên, một cái nhăn mày quyến rũ động lòng người, có nhan sắc diễm lệ, lại có phong tình hải đường.
Càng thêm kinh người hơn so với lần đó đi qua nhìn thấy nàng đang giặt đồ.
Khó trách vừa ý Tân Đế, một tiểu nữ như nàng nhìn mà trái tim còn đập bịch bịch đây này.
Tiểu cung nữ tán dương: "Chu tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp mắt, tương lai nhất định là người đại phú đại quý."
Không đợi Chu Tường đáp lời, nàng lại cho thấy tâm ý, "Tỷ tỷ, ta là Tiểu Đào, nếu sau này người hưởng phúc, có thể điều ta đến bên người người hay không. Ở Dịch Đình tiền bạc ít không có đường ra, nếu như ta đến bên người người, nhất định sẽ làm rất tốt, ta không sợ vất vả, ta rất có năng lực đấy." Nói qua rồi giơ cánh tay thiếu nữ mãnh khảnh lên.
Tiểu Đào nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi, lời nói ra cũng mang theo tính trẻ con rộng thoáng ngay thẳng.
Chu Tường bật cười, đang suy nghĩ đáp lại như thế nào, chỉ nghe bên cạnh một tiếng cười châm biếm chói tai.
"Ai ôi!!! Uầy, đi bên người Hoàng Đế làm cung nữ chính là hưởng phúc, tiểu nha đầu ngươi trông chờ Chu Tường đề bạt ngươi, còn không bằng thật sự tự trèo lên giường rồng."
Tiểu Đào liền vội vàng lắc đầu, "Không không không, Chu tỷ tỷ, ta tuyệt đối không có tâm tư …trèo, trèo giường rồng" Nàng xuất thân hèn mọn, dung mạo bình thường, sao dám dám tơ tưởng thiên tử.
Chu Tường nghe thanh âm đã biết người đến là ai, thu lại vui vẻ, âm thanh lạnh lùng nói: "Lư Chiêu Nghi, ngươi ngại thời gian ở Dịch Đình trôi qua thật tốt quá đúng không? Không coi cung nữ của Hoàng Đế ra gì, cũng thừa sức trị một Chiêu Nghi tiền triều như ngươi!"
Người đến là Lư thị phi tử Cựu Đế ——,kết thù kết oán với Chu Tường đã lâu, giờ đã là triều đại mới, gặp lại gây hấn.
"Cầm lấy lông gà lại xem như lệnh bài, ngươi còn tưởng rằng ngươi là Chu quý phi được sủng ái của Tiền triều hay sao!"
Lư thị cười hừ, liếc qua cung y màu xanh của Chu Tường rồi lại nguýt ngang nguýt dọc, lòng tràn đầy khó chịu, cố ý đâm vào chỗ đau của nàng.
"Cựu Đế sủng ngươi, sao mà đến lúc mất nước rồi cũng không thể cho ngươi một cái Phượng vị, còn không phải chê ngươi là một con gà mái không biết đẻ trứng!"
Chu Tường lập tức ngực phập phồng, mặt như phủ băng sương, nàng hít sâu một hơi tức giận, cười lạnh hỏi vặn, "Đúng, ngươi Lư Chiêu Nghi đẻ được trứng, bây giờbao lâu có thể gặp mặt con ngươi một lần?"
Tân Đế đăng cơ, Phi tử tiền triều đều bị giáng chức vào Dịch Đình, đám hoàng tử hoàng nữ theo Cựu Đế bị nhốt ở phủ đệ ngoài cung.
Lư thị có một con trai một tuổi rưỡi, hiện nay mẹ con chia lìa, về sau nếu không có cơ duyên, lại không có khả năng gặp nhau.
"Ngươi..." Lư thị bị một câu này của Chu Tường, thẹn quá hoá giận chỉa về phía nàng, "Yêu phụ lấy thân theo hầu hai chồng, hầu hạ dưới thân Tân Đế có mặt đắc chí, phàm là quan tâm mặt mũi Quý nữ, sớm đã treo một dải lụa trắng treo cổ, không giống như ngươi dâʍ đãиɠ vô sỉ!"
Muốn leo lên Tân Đế không chỉ một mình Chu Tường, chỉ có nàng thành công mà thôi.
Chu Tường không chấp nhận những loại ngôn luận ác ý chỉ điểm trinh tiết nữ nhân như vậy, "Nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, nữ nhân chỉ được theo một người? Ngươi đừng sinh con trai sinh choáng váng, chỉ biết suy nghĩ vì nam nhân! Chuyện Tân Đế còn không thèm để ý, ngươi ở đây líu ríu xen vào, không chê mất mặt?"
Lư thị á khẩu không trả lời được.
Tiểu Đào hoà giải nói: "Chu tỷ tỷ, có ít người chính là không ăn được nho thì nói nho còn xanh, người chớ chấp nhặt cùng nàng. Chọc tức thân thể, bệ hạ đau lòng, còn có thể trở nên không xinh đẹp..." Vừa nói vừa nâng cánh tay Chu Tường đi đến phòng cung nữ bên kia.
Lư thị trừng mắt nhìn thân ảnh Chu Tường đi xa, oán hận dẫm chân, "Lấy sắc hầu người, sắc tàn tình tan, ta xem phu nhân không sinh được con như ngươi, có thể đắc ý đến bao lâu trong một đám phi tần,!"
*
Dịch Đình nhiều người quen, mới vừa đi một chút, thứ muội lại đây cầu kiến.
Chu Tường không hề nghĩ ngợi, cự tuyệt bên ngoài cửa.
Lúc đưa Chu Tường ra khỏi Dịch Đình, Tiểu Đào hiếu kỳ hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao người không gặp Tiểu Chu nương tử vậy?"
Tiền triều Đại Chu, Tiểu Chu tỷ muội cùng hầu một chồng, thế nhân đều biết.
Có người nói, chính là vì Chu Tường khó có thể mang thai, đặc biệt hiến muội muội cho Trần Đế, lôi kéo Thánh tâm.
Chu Tường nhàn nhạt cười cười, "Ta là đi Cung Thái Cực làm cung nữ, cũng không phải làm Tần phi cho Hoàng Đế, không thể giúp nàng cái gì."
Nụ cười kia rất nhạt, Tiểu Đào nhìn không hiểu khổ sở, trong lòng thốt ra nghi vấn, "Tỷ tỷ nếu tương lai làm Phi tử, sẽ kéo theo Tiểu Chu nương tử cùng hầu hạ Bệ hạ sao?"
"Bên ngoài mọi người hẳn là đều nói như vậy." Chu Tường thu liễm vui vẻ, hờ hững nói, "Nói ta vì củng cố địa vị, đưa muội muội cho Trần Đế..."
"Ta tin tưởng tỷ tỷ không phải là người như thế!" Tiểu Đào ngắt lời nói, "Một người đến vật phẩm đệm chăn bản thân đã dùng qua còn muốn thiêu hủy, không nỡ để cho người khác dùng lại, sao sẽ tặng phu quân của mình cho muội muội ruột..."
Hôm nay Chu Tường trên danh nghĩa thu dọn đồ đạc, kì thực đến đốt vật cũ.
Tiểu Đào đọc sách không nhiều lắm, không biết hình dung như thế nào, "Tỷ muội cùng hầu một chồng, ở vùng thôn que của ta nói ra cũng là chuyện mất mặt. Tỷ tỷ xuất thân danh môn, sao có thể tự rước lấy nhục như vậy, trong đó khẳng định có ẩn tình..."
Chu Tường vô vị cười cười, "Ta hiểu ý ngươi muốn nói, nhưng mọi người bình thường chỉ nguyện ý nghe chuyện mình muốn, tin tưởng điều mình muốn tin tưởng, chân tướng như thế nào không quan trọng."
"Ta biết ngay tỷ tỷ không phải như lời bọn hắn đồn đại." Tiểu Đào vui vẻ nói, "Đợi tỷ tỷ làm Phi tử, dù là Tiểu Chu nương tử muốn trèo giường rồng, ngươi khẳng định cũng không cho!"
Lúc làm phi cho Cựu Đế, tuổi nàng còn quá nhỏ, còn mang theo rụt rè cùng kiêu ngạo của Quý nữ.
Bây giờ trở thành nô ɭệ mất nước, người nhà ăn bữa hôm lo bữa mai, vì trèo lên đường lớn thông thiên Tiêu Độ này, nàng sẽ làm ra chuyện gì, thực khó mà nói.