Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 33: Có vẻ không quá thông minh (3)

Khoảnh khắc hộp ngọc vừa được mở ra, toàn bộ tầng lầu đều bừng lên ánh sáng quý giá, gian phòng phảng phất như chốn tiên cảnh.

Ôn Vân nghiêm mặt nói: “Vô công bất thụ lộc*, mong tiền bối thu lại.”

*Vô công bất thụ lộc: không có công thì không dám nhận thưởng.

Lão tổ tông Vạn gia nở nụ cười khôn khéo: “Tiểu hữu đừng khách sáo. Năm đó sư phụ ngươi đặt mấy vạn linh ngọc ở chỗ ta, hiện tại ta chỉ đưa cho ngươi phần nhỏ trong số này thôi. Mấy pháp bảo này dù đem bán thì cũng không có người mua, không tính là quý.”

Ôn Vân: “...............”

Vừa rồi nghe ngữ điệu của ông lão còn tưởng ông ta định tặng nàng......

Ôn Vân liếc mắt một cái, pháp bảo bên trong hộp ngọc muốn mở được thì phải cần tới linh lực, nàng không thể dùng được. Hơn nữa dù trên người nàng có cái mác đệ tử người ta, nhưng tùy tiện đυ.ng vào linh ngọc của lão nhân gia thế này cũng có chút quá đáng.

Nàng đang muốn mở miệng từ chối lại thấy Diệp Sơ Bạch vẫn luôn yên lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Lấy hết đi.”

Hai người có liên kết tinh thần, hiện tại Ôn Vân lại là chủ nhân nên nàng trực tiếp bác bỏ: “Da mặt ta mỏng, không làm được loại chuyện giống như trộm đồ vật của lão nhân gia này được.”

Diệp Sơ Bạch bị ba chữ “lão nhân gia” làm khựng lại một chút, trầm mặc một lát rồi lên tiếng: “Hắn không nói dối. Đây đều là pháp bảo Vạn Bảo Các không bán được. Ngươi mua trước, sau này trả lại cho Diệp Sơ Bạch là được.”

Dứt lời, hắn trực tiếp dùng linh lực mở túi không gian của Ôn Vân ra, thu hết toàn bộ mấy hộp ngọc vào trong. Ôn Vân nhìn thủ pháp thuần thục đóng gói đồ đạc của hắn, không hiểu sao lại nhớ tới nhị sư huynh.

Lão tổ tông Vạn gia nhìn nàng, tấm tắc nói: “Ta thấy tiểu hữu giống như không có linh lực. Hóa ra là dùng thủ thuật che mắt. Đệ tử của Diệp tôn giả quả nhiên đều tàng long ngọa hổ.”

Nàng hổ thẹn dời mắt: “Ngài quá khen.”

Trước khi nàng rời đi, lão tổ tông Vạn gia đột nhiên lên tiếng: “Tiểu hữu.”

Ôn Vân quay đầu lại.

Ông lão nghiêm mặt nói: “Nhớ kỹ, nếu có người hỏi ngươi về Diệp Sơ Bạch, ngươi phải nói rằng ngài ấy đã thọ tẫn quy thiên. Nhớ lấy!”

Không đợi Ôn Vân đáp lại, ông lão vừa dứt lời đã xoay người đi về phía xa, thở dài một tiếng rồi biến mất.

Ôn Vân được hạ nhân tự mình đưa xuống. Lãnh Yên Yên vẫn luôn chờ dưới lầu thấy nàng ra ngoài thì lập tức đi đến: “Tỷ tỷ, tỷ đi lên bằng cách nào vậy?”

Ôn Vân thành thật đáp: “Trực tiếp đi lên là được.”

Lãnh Yên Yên xoay người nhìn huynh trưởng: “Không lẽ bây giờ tầng cao nhất cũng mở cửa cho khách nhân bình thường sao? Nếu không một đệ tử như nàng ta sao có thể lên được?”

Lãnh Lệ híp mắt: “Đại hội luận kiếm sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị. Đi, đi lên tầng cao nhất mua một ít pháp bảo!”

Bọn họ theo sau hạ nhân tiến lên lầu. Thời điểm sắp bước vào tầng cao nhất, hạ nhân đột nhiên xoay người lại, khách khí nói: “Xin hai vị dừng bước. Không phải khách quý thì sẽ không được vào.”

Lãnh Yên Yên nhẹ nhàng nói: “Huynh đệ, vừa rồi ngươi để tỷ tỷ kia tiến vào đó đấy thôi. Vì sao không thể cho ta vào? Ta có quan hệ sâu xa với Thanh Lưu Kiếm Tông, hơn nữa chủ mẫu Tạ gia còn là cô mẫu ta.....”

Hiển nhiên nàng ta nghĩ rằng Ôn Vân vì xuất thân từ Thanh Lưu Kiếm Tông nên mới được xem là khách quý, nên lúc này mới tươi cười báo gia môn.

Lãnh Lệ: “Ta là nhị công tử Lãnh gia.......”