Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 32: Có vẻ không quá thông minh (2)

Ông lão cũng không ngẩng đầu lên mời nàng ngồi xuống. Hạ nhân đứng bên cạnh nhanh chóng tiến lên rót trà. Qua một lát, ông lão mới lười biếng nâng mí mắt:

“Nhìn ngươi thật lạ mắt, ngươi là hậu bối nhà nào vậy?”

“Thanh Lưu Kiếm Tông.”

“Hửm....”

Đáy mắt ông lão lóe lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt: “Ta từng nhìn thấy nữ nhi của Liễu Chính Hư rồi, tuổi tác không giống ngươi. Không lẽ hắn còn một nữ nhi khác sao? Hay ngươi là đệ tử hắn mới thu nhận?”

“Ta không phải nữ nhi của chưởng môn, cũng không phải đệ tử ông ta.”

Ôn Vân cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hương thơm nhẹ dịu quanh quẩn ở đầu lưỡi, dư vị kéo dài.

Quả nhiên đi lên là đúng đắn. Chỉ cần uống hai chén trà này thôi cũng đủ rồi.

Sau khi nghe Ôn Vân nói nàng không phải nữ nhi của Liễu Chính Hư, ông lão hơi nhíu mày: “Tiểu hữu, có thể cho ta mượn chìa khóa của ngươi không?”

Ông lão hơi nghi ngờ đám người bên dưới nhận nhầm người. Có điều trông tiểu cô nương này thấy sủng không kiêu, dáng vẻ còn rất bình tĩnh nên ông lão cũng không tức giận.

Khoảnh khắc chìa khóa được đặt lên bàn, đôi mắt giống như tùy lúc có thể chìm vào giấc ngủ của ông lão đột nhiên bừng tỉnh.

Hai tay ông lão run lẩy bẩy, suýt chút nữa đánh rơi chìa khóa xuống đất, khẩn trương nói: “Tiểu hữu, ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Diệp Sơ Bạch? Vì sao lại giữ chìa khóa của ngài ấy?”

Ôn Vân tất nhiên biết vị họ Diệp kia là sư phụ trên danh nghĩa của nàng. Chỉ là hiện tại nàng chưa biết đối phương là địch hay ta, nên chỉ mơ hồ nói: “Ta là đệ tử Thập Phong.”

Ông lão hít một hơi thật sâu, vội vã gọi hạ nhân tới: “Mau dâng trà ngon lên cho khách quý.”

Nói đoạn ông lão lại nhìn về phía Ôn Vân, ánh mắt nóng bỏng liên tục truy hỏi: “Diệp tôn giả xuất quan sao? Thương thế của ngài ấy thế nào rồi? Ta có thể cùng tiểu hữu tới đó bái phỏng một chuyến được không?”

Sau khi Ôn Vân kể ra chuyện các sư huynh nhận đồ đệ thế nào, hàng lông mày bạc trắng của ông lão dần rủ xuống: “Ra là vậy......Nếu ngài ấy thực sự xuất quan thì những kẻ đó sao có thể không có động tĩnh gì được.”

Ông lão thở dài nói: “Chìa khóa này chỉ có thể do đích thân chủ nhân tặng đi, không ai có thể đoạt được. Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ là Diệp tôn giả tặng cho sư huynh ngươi, sau đó người nọ lại truyền cho ngươi.”

Ôn Vân: “............” Ta đang tính liều mạng tìm đại một lý do, như thế nào đảo mắt một cái ông đã tìm cho ta một lý do tốt rồi?

Lão tổ tông Vạn gia nói nhỏ với hạ nhân hai câu. Người kia rất nhanh đã trình lên một cuốn sách nhỏ.

“Vạn gia ta đi khắp nơi trong Tu chân giới để thu thập thông tin tình báo. Tất cả tin tức về đại hội luận kiếm sắp tới đều có trong này. Hiện tại ta tặng cuốn sách này cho tiểu hữu.”

Ông lão đưa cuốn sách qua rồi chậm rãi nói: “Có chuyện này ta muốn nói cho tiểu hữu biết. Đại hội luận kiếm lần này khác với trước kia. Ngoại trừ việc mười người các ngươi phải lấy được bí kíp võ công và kiếm thuật ra, có lẽ các ngươi sẽ phải ở trong bí cảnh Thiên Huyền một tháng. Nghe nói bí cảnh Thiên Huyền này vốn do tiên giới sở hữu, bên trong ẩn giấu kỳ ngộ phi thăng nên lần này các môn phái nhất định sẽ cạnh tranh vô cùng khốc liệt.”

Nói đoạn, ông lão lại lấy ra mấy hộp ngọc: “Thời trẻ ta từng chịu đại ân của Diệp tôn giả, đệ tử ngài ấy tham gia luận kiếm, ta đương nhiên sẽ ra sức hỗ trợ.”