Ôn Vân vừa bước ra khỏi Vạn Bảo Các quay đầu nhìn lại thì thấy hai huynh muội Lãnh gia bị ném từ trên lầu xuống.
Chậc, vừa nhìn là biết rất đau rồi.
Trở về khách điếm, Ôn Vân bắt lấy tay kiếm linh nhà mình, nghiêm túc nói: “Ta biết thân phận của ngươi rồi! Ngươi chính là.......”
Gương mặt ưu nhã của Diệp Sơ Bạch xẹt qua một tia kinh ngạc, chuẩn bị tinh thần công khai thân phận chính mình.......
“Kiếm linh của Diệp Sơ Bạch!”
Nam tử nghẹn họng, môi mỏng khẽ mấp máy, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Ôn Vân.
Nàng thật sự có vẻ không quá thông minh.
Thực ra chuyện này cũng không thể trách Ôn Vân.
Diệp Sơ Bạch đúng là đi ra từ Phượng Hoàng Mộc. Lần đầu tiên xuất hiện cũng là xuất hiện theo cách thức thường thấy nhất của mộc linh. Ánh sáng tỏa ra từ người hắn cũng giống y như đúc ánh sáng tỏa ra từ Phượng Hoàng Mộc. Hơn nữa chỉ có mình chủ nhân là Ôn Vân mới nhìn thấy hắn. Trên thực tế, toàn bộ những đặc điểm này đều là đặc trưng của kiếm linh thông thường.
Quan trọng hơn chính là các sư huynh cứ mở miệng một câu lại ‘sư phụ ngài ấy’, một câu lại ‘lão nhân gia ngài ấy’ khiến Ôn Vân dần khắc họa ra hình ảnh sư phụ nhà mình hoàn toàn tương phản với hắn.
“Nghe mấy sư huynh nói Diệp lão tiền bối thường dùng kiếm gỗ. Như vậy ngươi hẳn cũng được tạo ra từ Phượng Hoàng Mộc phải không? Hiện tại bản thể còn nhỏ là vì bị mấy sư huynh dọn cỏ không may chém nhầm, rễ cây mọc ra mầm mới?”
Trên thực tế, những gì nàng nói đều là sự thật. Diệp Sơ Bạch thở dài, bất lực gật đầu.
Quả thực lúc trước hắn luôn dùng kiếm gỗ chế tạo từ Phượng Hoàng Mộc. Năm đó khi sinh mệnh bị đe dọa, hơn nữa vì muốn tránh đi phong ấn của đám người đó, nên hắn hóa thành linh hồn trốn vào kiếm gỗ bế quan. Bởi vì hấp thụ sạch sẽ năng lượng của kiếm gỗ nên hắn tái sinh một lần nữa. Mấy ngày ở cùng Ôn Vân, hắn được nàng trị liệu bằng ma pháp hệ quang nên mới dần thức tỉnh.
Cho nên Ôn Vân nói hắn là linh hồn của Phượng Hoàng Mộc kỳ thực cũng không sai.
Hiện tại còn chưa đến lúc tiết lộ thân phận, lấy danh nghĩa kiếm linh ở bên cạnh nàng là thích hợp nhất.
Rốt cuộc Diệp Sơ Bạch cũng thừa nhận thân phận này: “Đúng vậy. Ta là kiếm linh của hắn.”
Hắn mím chặt môi, cổ họng hơi nghẹn lại, gian nan nói.
Ôn Vân mang vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’ nhìn hắn: “Hẳn là Diệp lão tiền bối đưa chìa khóa này cho ngươi. Tới lúc ngài ấy xuất quan thì ngươi nhớ đưa đồ vật hôm nay mua được cho ngài ấy....”
Sau đó nàng lại nhờ hắn giúp mình mở túi không gian ra. Ôn Vân lấy ra từng hộp ngọc, bắt đầu ngồi đếm bảo bối bên trong. Vạn Bảo Các chuẩn bị vô cùng chu đáo, bên trong mỗi hộp ngọc còn có một tờ giấy thuyết minh nho nhỏ.
“Tử Vụ Linh, pháp bảo kỳ Hóa Thần, công dụng xua tan thủ thuật che mắt.”
“Xích Hỏa Huyền Lan, dược liệu kỳ Hóa Thần, chức năng cầm máu, tái tạo làn da, trẻ hóa xương cốt.”
“Mê Tung Kính, pháp bảo kỳ Độ Kiếp, công dụng ẩn giấu hơi thở.”
.........
Bên trong còn có vô số nguyên liệu dùng để đúc kiếm. Phỏng chừng lão gia tử Vạn gia thấy nàng là kiếm tu nên cố ý cho thêm. Đáng tiếc nàng không dùng được.
Mấy món đồ này đều là trân kỳ dị bảo khiến vô số kiếm tu tranh giành đến sức đầu mẻ trán. Nếu không nhờ vào nhân tình của Diệp Sơ Bạch, chắc chắn Vạn Bảo Các sẽ không lấy ra mấy thứ này.