Lãnh Lệ tốt xấu cũng có chút nhãn lực. Tuy đám kiếm tu này ăn mặc đơn giản nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện tu vi bọn họ cao đến kinh người, lai lịch tuyệt đối không tầm thường.
Vì thế hắn cố nén giận, chắp tay nói: “Không biết mấy vị đạo hữu đây là đệ tử của tiên môn nào?”
Đại sư huynh Bao Tịch Long tính tình tùy hứng, hào sảng rút kiếm đáp: “Không dám nhận, Thanh Lưu Kiếm Tông!”
Lãnh Yên Yên bên cạnh lập tức sửng sốt hô lên: “Vậy mà lại là sư môn của biểu ca!”
Khóe miệng Lãnh Lệ hơi run rẩy, ngạo khí trên mặt nháy mắt biến mất, gắng gượng nặn ra một nụ cười thân thiện: “Đại thủy trùng liễu long vương miếu*. Hóa ra là người một nhà……”
*Nguyên văn là: “Đại thủy trùng liễu long vương miếu. Nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân”: vốn là người nhà mình nhưng không biết nên xảy ra mâu thuẫn.
Đáng tiếc không ai bắt chuyện với hắn.
Lãnh Yên Yên lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: “Mấy vị sư huynh, biểu ca Tạ Mịch An nhà ta cũng gia nhập Nhất Phong các ngươi. Không biết ở đây có sư huynh Nhất Phong không?”
Tầm mắt mọi người đều dừng trên người Thẩm Tinh Hải. Có điều người nọ lại vờ như không nghe thấy, từ chối kết thân với nàng ta.
Lãnh Yên Yên vẫn tiến lên một bước, không nhìn người khác mà chỉ e thẹn nhìn Thẩm Tinh Hải: “Không biết sư huynh họ gì?”
Thẩm Tinh Hải lạnh băng đáp: “Vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới.”
Nàng ta bị lơ đi cũng không nhụt chí, rụt rè ngồi xuống bên cạnh hắn, ra vẻ sợ sệt nói: “Sư huynh ngay cả tên cũng không muốn nói là vì tức giận Yên Yên sao? Yên Yên chỉ là quá mềm lòng khi thấy những sinh linh nhỏ bé kia chết trước mặt mình thôi……”
Ôn Vân ngồi bên cạnh Thẩm Tinh Hải bị nàng ta không chút thương tiếc ép phải đứng dậy. Nàng yên lặng rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống để hạ hỏa.
Thẩm Tinh Hải lạnh nhạt mở miệng: “Mời Lãnh tiểu thư tránh qua một bên, ngươi chiếm chỗ của Ôn sư muội ta.”
Mộng Nhiên sư tỷ uống cạn ly rượu, khẽ cười: “Muội muội ngươi đừng tới chỗ chúng ta ngồi làm gì. Bọn ta còn phải chờ ngươi đi thì mới an tâm ăn hạc nướng được đó.”
Tính cách đám kiếm tu quả thực thẳng tắp như mũi kiếm của bọn họ, trực lai trực lãng*, lạnh lẽo sắc bén khiến tâm tư tiểu cô nương kia bị chọc đến nát nhừ, uất nghẹn lau nước mắt chạy đi.
* trực lai trực lãng: thẳng thắn, chính trực, không thích vòng vo.
Lãnh Yên Yên kia rời đi muộn như vậy, hạc nướng ở thời điểm ngon nhất là da giòn thịt xốp đã sớm mềm. Các sư huynh chán nản lao vào đánh chén, nào còn tâm tư kéo Ôn Vân đi luận kiếm.
Ôn Vân bưng một chậu linh thủy về phòng, vừa tưới nước cho Phượng Hoàng Mộc vừa lẩm bẩm: “Nhanh lớn, nhanh lớn, ta rất muốn đẽo ngươi…….”
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói khiến tay Ôn Vân thoáng rung lên, cả chậu linh thủy cứ như vậy đổ thẳng lên Phượng Hoàng Mộc.
Diệp Sơ Bạch cũng không trách nàng, chậm rãi cầm Hỏa Sam Mộc ma trượng lên điểm điểm vài cái. Một luồng ánh sáng mỏng manh ấm áp lập tức tràn ra khiến linh thủy dư thừa nháy mắt bốc hơi.
Tư thế cầm ma trượng của hắn có hơi kỳ quái, rõ ràng giống như đang cầm kiếm nhưng không hiểu sao lại mang theo khí chất xa cách khó gần, đặc biệt đẹp đẽ.
Nhưng Ôn Vân cũng không rảnh thưởng thức tư thế của hắn. Nàng trợn tròn mắt.
“Ngươi sử dụng được ma pháp từ bao giờ vậy?”
Diệp Sơ Bạch nhíu mày: “Hôm qua, lúc ngươi với mấy sư huynh đang vui vẻ nói chuyện.”