Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 27: Hảo sư huynh (1)

Tiểu nhị bị yêu cầu này làm cho ngây người nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Dạ dạ, đại nhân chờ một lát. Chúng ta lập tức đi mua hạc về nướng cho mấy vị!”

Rất nhanh hắn đã xách mấy con hạc béo mập trở về. Tuy hạc thông thường không thể so sánh với tiên hạc của Tạ gia nhưng các sư huynh cũng không bắt bẻ, gặm đến ngon lành.

Ôn Vân được chia cho một cái đùi hạc. Lúc nàng chuẩn bị đưa đùi hạc lên miệng cắn một miếng, một cái roi da không biết từ đâu vung tới quất đùi hạc rơi xuống đất. Nếu không phải nàng phản ứng nhanh nhẹn, khuôn mặt lúc này cũng chỉ sợ đã có vài vệt máu.

“Sư huynh, bọn họ đúng là độc ác!”

Tiểu cô nương mặc hồng y, trên đầu có hai búi tóc đang lôi kéo y phục của nam tử trẻ tuổi đi bên cạnh, nghẹn ngào nói: “Muội còn tưởng tiểu nhị kia mua hạc trên tay thợ săn là vì muốn cứu nó. Kết quả hắn ta lại đem hạc đi nướng rồi bưng lên bàn!”

Nam tử thấp giọng dỗ dành vài câu nhưng tiểu cô nương vẫn không ngừng thút thít, nhìn hạc nướng trên bàn, nức nở nói: “Hạc nhỏ đáng yêu như vậy, vì cớ gì các ngươi lại muốn ăn nó?”

Ôn Vân thiếu chút nữa bị nàng ta vung roi trúng người, trong lòng bật cười nhưng ngoài mặt không cười, thản nhiên nói: “Vì cớ gì sao? Vì ăn ngon.”

Lời này của nàng cũng khiến mấy sư huynh đang há hốc miệng bên cạnh bừng tỉnh, sôi nổi tán đồng.

“Thật sự ăn rất ngon! Thơm hơn gà nướng nhiều!”

Tiểu cô nương bị Ôn Vân nước chảy mây trôi đáp lại nhất thời tức đến giậm chân: “Tỷ tỷ, khuôn mặt của ngươi xinh đẹp như vậy sao tâm địa lại tàn nhẫn thế!”

Ôn Vân bình thản cầm ly rượu lên, khẽ cười: “Muội muội, tâm tư của ngươi cũng xấu như tướng mạo ngươi vậy.”

Nam tử bên cạnh tiểu cô nương nghe vậy thì lập tức nhíu mày: “Vị cô nương này, gia muội còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Mong ngươi nể tình muội ấy nhỏ tuổi mà tha thứ cho nàng.”

Chẳng qua Ôn Vân còn chưa kịp cất lời, sắc mặt Thẩm Tinh Hải bên cạnh đã trầm xuống: “Sư muội nhà ta cũng còn nhỏ. Sao không thấy muội muội ngươi tha thứ cho nàng ấy?”

Các phong trong tông môn cạnh tranh lẫn nhau là chuyện thường tình, nhưng một khi ra ngoài sơn môn, bọn họ chính là người một nhà. Đã là người một nhà thì sao cho phép kẻ khác bắt nạt người nhà mình.

“Đúng vậy, sư muội nhà ta mới mười lăm. Ngươi gọi ai là tỷ tỷ đấy!”

“Người khác ăn hạc thì ngươi khóc thành như vậy! Cách vách gϊếŧ heo sao ngươi không khóc đi!”

Mấy sư huynh, sư tỷ mỗi người một câu bảo vệ Ôn Vân. Tiểu cô nương kia bị bắt nạt đến nỗi hai mắt rưng rưng, nắm chặt tay áo huynh trưởng không buông.

Nam tử kia đầy thương tiếc xoa đầu nàng ta, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Ta là Lãnh Lệ, nhị công tử Lãnh gia, gia muội là Lãnh Yên Yên. Ta ra khỏi cửa cũng không muốn gặp chuyện thị phi, chỉ mong các vị chôn cất con hạc kia, còn cô nương này dập đầu xin lỗi gia muội là được.”

“Hóa ra là Lãnh gia.” Ôn Vân ra vẻ kinh ngạc thốt lên, sau đó đưa mắt khiêm tốn thỉnh giáo sư huynh Nhị Phong bên cạnh: “Chu sư huynh, Lãnh gia nào vậy?”

Chu Nhĩ Sùng ôm kiếm chép miệng một cái, hạ giọng nói: “Ôn sư muội chưa từng nghe qua cũng phải thôi. Chẳng qua chỉ là một gia tộc nho nhỏ có quan hệ thông gia với Tạ gia nên tự cho mình là ghê gớm.”

Lãnh Lệ bên kia có tu vi không tồi. Cho dù người nọ đã cố tình hạ thấp giọng nhưng hắn vẫn nghe đến rõ ràng, sắc mặt lập tức biến đổi.