Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 26: Ma võ song tu (5)

Ôn Vân đang chuẩn bị nói thêm mấy lời an ủi thì chợt sửng sốt ngẩng đầu: “Ma pháp hệ quang!”

Đây là loại ma pháp cực kỳ hiếm gặp. Những người sở hữu ma pháp hệ quang gần như toàn bộ đều là giáo chủ ở giáo hội Quang Minh.

Đương nhiên ngoại trừ Ôn Vân. Bọn họ nói nàng tóc đen mắt đen, lo sợ nàng sẽ trở thành ma pháp sư sa đọa.

Đúng là mấy kẻ nông cạn chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong!

Ôn Vân thân là người trải qua nhiều sóng gió, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Ngẫm lại thì hai, ba ngày trước, nàng đều truyền ma pháp hệ quang cho Phượng Hoàng Mộc, hắn hiển nhiên có thể cảm nhận được nguyên tố hệ quang.

Ôn Vân vô cùng hài lòng với chuyện này. Nghĩ đến sau nay khi Phượng Hoàng Mộc trưởng thành rồi, kiếm linh lại có thiên phú sử dụng ma pháp hệ quang, cộng tất cả lại mà nói, không chừng tương lai nàng có thể tạo ra một cái cấm chú hệ quang!

Nàng bừng bừng hứng thú viết ra mấy ma chú hệ quang sơ cấp, tất nhiên vẫn là mấy ký tự rồng bay phượng múa lung tung rối loạn không có quy luật như cũ.

“Ngươi cẩn thận học hết mấy ma chú này cho ta. Sau này lúc ta phóng ra ma pháp, ngươi phải hỗ trợ cho tốt.”

Diệp Sơ Bạch muốn mở miệng nói gì đó với nàng.

Có điều động tác của Ôn Vân vẫn nhanh hơn hắn. Nàng trực tiếp nhét một xấp ma chú dày cộp vào tay hắn, lạnh lẽo nói: “Trong ba ngày tới mà không viết ra được thì không tưới nước cho ngươi.”

Có mấy thứ này phân tán lực chú ý của hắn, rốt cuộc nàng cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi một hai tháng tới rồi!

Ôn Vân ngáp một cái, nhìn sắc trời hơi sáng lên, đột nhiên cảm thấy mỹ mãn.

Cuối cùng cũng có thể làm việc, nghỉ ngơi điều độ theo phong cách của ma pháp sư rồi. Hiện tại nàng nên đi ngủ thôi……

“Phanh phanh phanh!” Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa dồn dập xen lẫn giọng nói đầy khí thế của mấy kiếm tu nào đó.

“Ôn sư muội, hôm nay bọn ta dậy sớm luyện kiếm với muội!”

“Là Ôn sư muội cho ta động lực, ta muốn đi theo bước chân muội!”

Ôn Vân: “…”

Ôn Vân hối hận không thôi.

Nếu biết trước Diệp Sơ Bạch sẽ yêu thích ma pháp đến nỗi ngày nào cũng thỉnh giáo ma pháp đến tận nửa đêm thế này thì nàng nhất định sẽ không dạy hắn.

Hiện tại Ôn Vân cứ sáng sớm lại bị đám kiếm tu kéo đi luyện kiếm, tối về lại bị kiếm linh nhà mình bắt chỉ dạy ma pháp. Từng giây từng phút đều khổ luyện như vậy, nàng không sớm phi thăng thì ai phi thăng!

Cứ như vậy dày vò hơn mười ngày, Ôn Vân trông mòn con mắt cuối cùng cũng đợi được ngày ngắm bình minh.

Đường đến đảo Xuy Tuyết xa xôi ngàn dặm, linh trận trên vân thuyền đi được nửa đường cũng dần hao kiệt. Tuy kiếm tu tinh thông kiếm thuật nhưng đối với trận đồ gì đó thì cả đám đều là tay mơ. Vân thuyền cũng bởi thế mà phải tạm dừng giữa đường để bày bố lại linh trận.

Dưới sự chỉ huy của trưởng lão dẫn đường, đám người Ôn Vân dừng chân tại một trong những khách điếm lớn nhất thành Thanh Sơn.

Khắp nơi trong thành Thanh Sơn đều là tu sĩ, thường dân cũng không quá bất ngờ, quen thuộc cúi đầu chào hỏi: “Mời các vị tiên nhân đi bên này, không biết các vị muốn dùng gì trước?”

Đại sư huynh Nhị Phong nhìn Ôn Vân một cái rồi cười ha hả: “Tùy tiện dọn một ít linh thực trước đi. Sau đó mang lên vài con hạc nướng. Ta muốn thịt hạc béo, mềm một chút!”

Mấy sư huynh còn lại lập tức tán đồng: “Hạc nướng! Hạc nướng!”

Ôn Vân nghẹn lời. Bọn họ ăn hạc nướng đến nghiện rồi đúng không?